Lúc trông thấy cô, anh đã yên tâm hơn trước rất nhiều. Nhìn nước mắt của cô, anh vừa hối hận vừa tự trách. Chỉ cần cô ấy vui, anh thật sự có thể không để ý gì đến những chuyện khác.
“Đừng khóc, Niệm Niệm, là anh không tốt.” Sở Chiêu Dương khẽ nói.
Lái xe suốt cả đêm, lại cộng thêm nửa buổi sáng, anh chỉ có một mình, gần như đã lái xe 24 giờ đồng hồ đến đây.
Bây giờ giọng cũng đã khô khốc rồi.
Cố Niệm sững sờ, nghe thấy anh gọi mình là “Niệm Niệm”, cô càng khóc to hơn.
“Thế nên, anh không phải đến đây nói chia tay với em sao?” Cố Niệm thút thít hỏi, hai mắt đỏ bừng.
Trong lòng Sở Chiêu Dương quặn đau, khàn giọng nói: “Không phải, anh nhớ em.”
“Đồ xấu xa! Trước đây anh không thèm nhớ em, có phải không? Anh nói không gặp thì không gặp, lúc nhớ em thì lại đột nhiên xuất hiện. Dựa vào cái gì chứ!” Cố Niệm khóc, một tay đấm mạnh vào ngực anh, “Sở Chiêu Dương, anh thật khốn kiếp!”
Sở Chiêu Dương để cho cô đánh.
Nhưng sau khi Cố Niệm đánh mấy cái, tay đặt trên ngực anh lại không đánh tiếp được nữa.
Cô cúi đầu khóc, hai vai run run.
Cổ họng Sở Chiêu Dương đau rát, trong lòng đã vô cùng hối hận. Rốt cuộc tại sao bản thân anh lại làm cô tổn thương như vậy? Chuyện mà Cố Lập Thành làm, cô vốn không biết, cũng chẳng liên quan đến cô. Nhưng anh lại làm cô phải khóc, hại cô sợ hãi như vậy. Lại còn tưởng, anh lái xe hơn hai mươi giờ đồng hồ đến đây để nói chia tay với cô?
Sở Chiêu Dương bắt lấy Cố Niệm, dùng sức kéo cô vào lòng mình, ôm lấy cô thật chặt.
Hai tay ra sức ôm chặt cô vào lòng, như muốn dán cô vào lòng mình vậy.
“Xin lỗi.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, từng chút từng chút hôn lên đỉnh đầu của cô, “Là anh không tốt, xin lỗi, anh là tên khốn, khiến em thấp thỏm khổ sở như vậy. Niệm Niệm, anh rất nhớ em.”
“Anh nhớ em lúc nào chứ!” Cố Niệm ra sức đẩy anh ra, lúc này chẳng thèm lo lắng cho anh nữa.
Cô rất giận!
Nhớ cô mà lâu như vậy không gặp cô sao?
Người đàn ông này, sao lại nhẫn tâm như thế!
“Xin lỗi, là anh… Có chút việc, bây giờ anh nghĩ thông rồi, cũng đã xử lý xong rồi.” Sở Chiêu Dương ôm lấy cô, vừa nói vừa hôn lên đỉnh đầu của cô, rồi cúi đầu hôn lên khóe mắt còn đọng lại nước mắt của cô.
Nước mắt mặn chát chảy vào miệng anh, thiêu đốt yết hầu và cổ họng của anh.
“Sau này sẽ không như thế nữa.” Sở Chiêu Dương khẽ nói, “Là anh không tốt, anh khốn kiếp. Em đánh anh, mắng anh đều được. Nhưng đừng khóc, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Kết quả, Cố Niệm càng khóc to hơn.
“Hu hu hu hu!” Tâm trạng vừa thấp thỏm vừa lo lắng của Cố Niệm mấy ngày qua, cuối cùng có thể buông lỏng, cô càng khóc to hơn, không thể kìm được.
Nụ hôn của Sở Chiêu Dương đã không còn kịp lau đi nước mắt của cô nữa.
Nước mắt của Cố Niệm lăn dài theo khuôn mặt, dính vào cổ anh, vô cùng nóng bỏng.
“Niệm Niệm, đừng khóc nữa, xin em đó.” Sở Chiêu Dương khàn giọng nói.
Cố Niệm nghe thấy giọng anh cũng đã run lên.
“Em có uất ức gì cứ trút hết lên người anh, em đừng khóc.” Sở Chiêu Dương khẽ nói, hơi thở nóng ấm phả lên khóe mắt, bên tai cô.
Lại ngửi thấy hương bạc hà quen thuộc trên người anh, cô thật sự rất nhớ. Bất an ban đầu trong phút chốc đã hoàn toàn biến mất. Cố Niệm hít hít mũi, muốn không khóc nữa nhưng lại phát hiện bản thân cô vốn không khống chế được.
“Sở Chiêu Dương, em rất nhớ anh. Trước đây, muốn đi tìm anh, nhưng lại không dám. Em sợ... sợ anh không để ý đến em, sợ anh nói chia tay với em.” Cố Niệm uất ức nói, hai tay ôm chặt lấy anh.
Chỉ sợ anh hối hận, lại bỏ đi.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ này của cô, trong lòng Sở Chiêu Dương đau thắt lại như bị đục một lỗ, càng ra sức ôm chặt cô hơn. Anh đúng là một tên khốn, lại khiến người con gái mình yêu sợ hãi như vậy, cả đến gặp anh cũng không dám.
“Không đâu.” Sở Chiêu Dương đau lòng nói, “Niệm Niệm, anh mãi mãi sẽ không nói chia tay với em. Sẽ không còn chuyện như thế nữa, sẽ không đâu.”
Cố Niệm hít hít mũi, cố gắng hít lấy hơi thở khiến cô an tâm trên người anh.
“Sở Chiêu Dương, rốt cuộc là vì chuyện gì thế?” Cố Niệm ngẩng đầu, giương đôi mắt đỏ ửng nhìn anh.
Dáng vẻ như chú thỏ con đáng thương này khiến Sở Chiêu Dương càng đau lòng hơn.
“Đã không sao nữa rồi.” Sở Chiêu Dương nói, “Chỉ là... Công việc có chút vấn đề, khó giải quyết, xin lỗi, đã không nói rõ với em.”
Câu này Cố Niệm không tin.
Sở Chiêu Dương rõ ràng không nói thật.
Nếu đúng là công việc có vấn đề, anh sẽ không không nói không rằng như thế, sẽ không giấu cô.
Cô chỉ sợ, có liên quan đến tổ chức R.
Sở Chiêu Dương nhìn ra suy đoán của cô, liền phủ định nói: “Không liên quan đến tổ chức R, thật sự chỉ là công việc hơi bận thôi.”
Anh không muốn nói, Cố Niệm cũng không hỏi nữa.
Hai hàng mi của cô vẫn ươn ướt, nhưng đã đỡ hơn vừa nãy nhiều.
“Vậy bây giờ đều đã giải quyết xong rồi à?” Cố Niệm dịu dàng hỏi, hai mắt chớp chớp nhìn anh.
“Đều đã giải quyết hết rồi.” Sở Chiêu Dương cúi đầu, hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cô.
Có thể thấy rõ, bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác an toàn. Lần này anh thật sự đã khiến cô quá sợ hãi. Sở Chiêu Dương không nói nên lời sự tự trách, chán nản, thất vọng với chính bản thân mình.
“Xin lỗi, Niệm Niệm, thật sự xin lỗi. Anh không biết nên nói gì em mới có thể tha thứ cho anh, mới có thể bù đắp cho em. Sau này, sẽ không như thế nữa, không như vậy nữa.” Sở Chiêu Dương nói, giọng nói khàn khàn kèm theo sự nghẹn ngào.
Anh chú ý thấy Cố Niệm không còn như trước kia, cô không gọi anh là “Chiêu Dương” nữa. Trong lòng cô ít nhiều vẫn có vướng mắc, còn chưa tháo gỡ được. Nhiều ngày không gặp, còn bởi vì anh chẳng có lý do gì lại tránh né không gặp, lòng cô dù sao cũng có thấp thỏm, xa cách.
Trước đây, khó khăn lắm anh mới dỗ được cô, kiên quyết bảo cô gọi anh là “Chiêu Dương”, mới khiến cô quen được. Lúc anh đi công tác ở ngoài, lúc nhận điện thoại, tin nhắn của cô, đều nghe thấy, nhìn thấy, cô gọi anh là “Chiêu Dương”.
Nhưng bây giờ, cô lại gọi anh là “Sở Chiêu Dương”.
Bỗng chốc đã xa cách hơn rất nhiều.
Sở Chiêu Dương tự trách, hai tay nâng gương mặt nhỏ bé của cô lên, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của cô. Đôi môi anh dán chặt vào cánh môi mỏng của cô, rồi từ từ hôn nhẹ lên đó.
“Cố Niệm, là ai vậy?” Sau lưng Cố Niệm vang lên giọng của Mục Lam Thục.
Bà vừa nhìn thấy Cố Niệm ra mở cửa, kết quả qua một lúc lâu sau vẫn không thấy trở vào, thế nên ra xem thử.
Kết quả vừa ra ngoài đã nhìn thấy con gái đang ôm hôn một chàng trai.
Mà chàng trai đó lại chính là Sở Chiêu Dương!
Mục Lam Thục ngẩn người, không ngờ Sở Chiêu Dương sẽ đến đây. Cậu ta là từ thành phố B xa xôi chạy đến đây sao? Nhưng tối qua mới là đêm 30, cậu ta xuất phát từ lúc nào chứ, không cần cùng người nhà đón Tết sao?
Vốn tưởng rằng tình cảm giữa Cố Niệm và Sở Chiêu Dương xảy ra vấn đề. Tuy Cố Niệm sẽ buồn, nhưng trong lòng Mục Lam Thục ít nhiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Kết quả, hôm nay Sở Chiêu Dương liền đuổi đến đây.
Cố Niệm chỉ nhìn thấy Sở Chiêu Dương đã quên hết mọi người xung quanh, cũng quên luôn bản thân đang ở trước cửa nhà ông bà ngoại, trong nhà còn có một đống thân thích nữa. Câu nói này của Mục Lam Thục xem như đã nhanh chóng gọi thần trí cô trở về.
Cố Niệm ngượng chín mặt, vội vã đẩy Sở Chiêu Dương ra. Tuy Sở Chiêu Dương đã rời khỏi môi cô, không còn hôn cô nữa nhưng vẫn ôm chặt cô không chịu buông, lần này anh thật sự đã chịu đủ đau khổ khi phải xa cô rồi, giờ một giây một phút cũng không muốn buông cô ra.
Eo của Cố Niệm vẫn bị tay anh giữ lấy, dán chặt vào người anh, còn có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh. Có Mục Lam Thục ở đó, Cố Niệm không được tự nhiên lại đẩy Sở Chiêu Dương ra nhưng anh ngược lại càng ôm cô chặt hơn, vô hình nói với cô, anh sẽ không buông đâu!
Cố Niệm không nhịn được bĩu môi trừng anh một cái, bây giờ biết khẩn trương rồi à, vậy mấy ngày trước anh đã đi đâu làm gì chứ!
Do đã làm lành với Sở Chiêu Dương, anh còn từ xa xôi chạy đến đây, trong lòng Cố Niệm đã không còn thấp thỏm bất an nữa, lập tức lại có gan chống đối Sở Chiêu Dương. Vốn dĩ cô không sợ anh, vì anh luôn nhường cô, mặc cho cô ức hiếp. Bây giờ không nhịn được nữa, cô ra sức cấu vào eo anh một cái thật mạnh.
Đã mấy ngày không gặp, không có động tác nhỏ này của cô, bây giờ đột nhiên bị cô cấu như vậy, Sở Chiêu Dương mới phát hiện, hóa ra anh thật sự rất thích như thế. Tuy bị Cố Niệm cấu có hơi đau nhưng Sở Chiêu Dương lại vui vẻ cong môi.
Vì cô không còn khách khí với anh nữa.
Cử chỉ thân mật như vậy, dù cho đau anh vẫn rất thích. Lông mày cũng chẳng nhíu lại chút nào, ngược lại ánh mắt nhìn cô lại tràn ngập ý tứ cưng chiều, ánh mắt đó ấm áp đến mức có thể tan chảy cả băng.