Cô đột nhiên lật hộp nội y lại, úp mặt chính xuống, không muốn để cô bé thu ngân nhìn thấy kiểu nội y của Sở Chiêu Dương.
Lỡ như cô ấy cũng giống như cô trong lòng thầm tưởng tượng đến cảnh anh ấy mặc chúng thì sao?
Sở Chiêu Dương nhìn thấy rõ động tác nhỏ này của cô, khóe miệng nhếch lên, thấy biểu cảm của cô bé thu ngân cũng ngây người mất một lúc.
Sở Chiêu Dương không nói gì, tiến đến gần Cố Niệm, cúi đầu ghé sát vành tai cô, khẽ nói: “Trở về chỉ mặc cho một mình em xem.”
Hai người bất tri bất giác đã mua không ít đồ, buổi tối chưa chắc có thể dùng hết.
Sở Chiêu Dương đón lấy tất cả đồ trên tay Cố Niệm, hai tay cầm hết.
Cố Niệm: “...”
Cố Niệm muốn chia sẻ với anh một chút, nhưng làm thế nào anh cũng không đồng ý. Anh vốn xuất trần thanh nhã, giờ hai tay lại xách túi to túi nhỏ của siêu thị, bỗng chốc lại có thêm mấy phần cảm giác của gia đình. Nghĩ đến lát nữa còn phải mua quần áo cho Sở Chiêu Dương, Cố Niệm liền hối hận, sớm biết thế đã để anh lái xe đi rồi, đi dạo kiểu này cũng quá mệt mỏi.
Ai... Ai thèm xem chứ!
Cố Niệm đỏ mặt, vội vã thanh toán.
Dù cho đã ra khỏi siêu thị, nhưng ánh mắt của người qua đường cũng chẳng giảm đi chút nào.
Nhìn ra ý nghĩ này của cô, Sở Chiêu Dương nâng mấy túi đồ trên tay lên, rồi nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, về nhà trước đi, ăn cơm xong rồi ra ngoài mua đồ.”
Ở thành phố nhỏ phía Nam này, Sở Chiêu Dương thật sự quá xuất sắc.
Cố Niệm thấy cũng được, nên cùng anh trở về nhà trước.
Lúc Sở Chiêu Dương cầm túi to túi nhỏ về đến nhà Cố Niệm, Mục Lam Thục ra mở cửa, nhìn thấy vội vã đón lấy.
Vừa đem đồ chất sang một bên, vừa nói: “Sao lại để Chiêu Dương cầm hết vậy, con cũng không biết giúp đỡ sao?”
Cố Niệm nghe thấy mà hai mắt mở to.
Trước đây mẹ còn quyết liệt chẳng cần lý do phản đối hai người, giờ đột nhiên lại thân thiết như thế gọi “Chiêu Dương”, thay đổi này cũng quá đột ngột rồi.
Nói xong, Mục Lam Thục còn trừng mắt với cô một cái.
Cố Niệm hô to oan uổng: “Là anh ấy không cho con cầm mà.”
Mục Lam Thục liền nói với Sở Chiêu Dương: “Cháu đừng chiều nó như vậy.”
“Không đâu ạ.” Vẻ mặt Sở Chiêu Dương đầy ôn hòa nói.
“Được rồi, con và Chiêu Dương vào trong ngồi đi.” Mục Lam Thục đuổi khéo.
“Lát nữa con cởi áo khoác xong sẽ sang giúp mẹ.” Cố Niệm nói.
“Không cần, con ngồi với cậu ấy đi, tránh lát nữa mợ con lại nói gì đó không hay, con vào trong trông chừng đi.” Mục Lam Thục dặn dò.
Cố Niệm đã quên béng chuyện này, không ngờ Mục Lam Thục lại nghĩ chu đáo đến vậy.
“Mẹ, mẹ thay đổi cũng nhanh quá đó, chuyện gì cũng suy nghĩ cho anh ấy.” Cố Niệm cười nói.
Mục Lam Thục trừng cô một cái, đợi Cố Niệm và Sở Chiêu Dương vào phòng khách, bà mới lắc đầu thở dài.
Bằng không thì có thể thế nào chứ?
“Chẳng ai có ý này cả, con đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh nữa.” Mục lão gia đặt ly rượu sang một bên, trầm mặt nói.
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương rõ ràng không thể chia cắt được, bà chỉ đành cố gắng đối xử thật tốt với Sở Chiêu Dương. Một mặt là để chuộc tội. Dù cho bảo bà tán gia bại sản, thậm chí đền luôn cái mạng này cũng được. Mặt khác, bà cũng mong đối xử tốt hơn Sở Chiêu Dương một chút thì sẽ khiến cậu ấy đối xử với Cố Niệm tốt một chút. Dù cho sau này chân tướng thật sự không giấu được nữa, để Sở Chiêu Dương biết được. Chỉ mong cậu ấy ít nhiều có thể nể chút tình này mà đừng làm tổn thương Cố Niệm quá nhiều.
Có thể đừng đem mối hận này liên lụy đến Cố Niệm.
***
Bữa tối, vì sự xuất hiện của Sở Chiêu Dương, Mục lão gia rất vui, còn đặc biệt lấy chai Mao Đài mà ông luôn cất giữ không nỡ uống ra.
Sở Chiêu Dương thật ra cũng không giỏi uống rượu trắng lắm, nhưng vì Mục lão gia vui vẻ nên anh đành uống với ông.
Một ly rượu vừa vào bụng, Thôi Hân Mi lại rót đầy cho chính mình, đứng dậy cầm ly rượu nói với Sở Chiêu Dương: “Chiêu Dương, ta là mợ của Cố Niệm. Sau này chúng ta là người một nhà rồi, nể mặt chúng ta cạn hết ly này đi.”
Vì là người nhà của Cố Niệm, nên Sở Chiêu Dương cũng không từ chối.
Anh đang định cầm ly rượu lên, lại bị Cố Niệm ngăn lại.
“Mợ, dạ dày của Chiêu Dương không được khỏe, không thể ăn đồ chua cay.” Cố Niệm nói.
Vì Cố Niệm cũng từng nhắc qua với Mục Lam Thục, thế nên trên bàn cơm tối hôm nay, Mục Lam Thục đặc biệt làm những món thanh đạm, đều không cho ớt vào.
“Ông ngoại vui vẻ, Chiêu Dương uống với ông một ít, cũng là uống từ từ. Rượu này chúng ta đừng cạn nữa.” Cố Niệm dịu dàng khuyên nhủ.
Thôi Hân Mi lại lên giọng: “Hôm nay vui vẻ, uống một chút không sao đâu. Cố Niệm, cháu như vậy là không được, ở bên ngoài không thể bắt đàn ông không uống rượu được. Trong nhà chúng ta thì được, Chiêu Dương ra ngoài xã giao, nếu dẫn cháu theo, không lẽ cháu cũng không để cậu ấy uống sao? Chỉ một ly nhỏ như vầy, cạn cũng không hại đến dạ dày đâu.”
Cố Niệm bất đắc dĩ, nói: “Mợ vui vẻ, vậy cháu uống giúp anh ấy.”
“Đừng.” Thôi Hân Mi lập tức ngăn cô lại, “Rượu nay là mợ kính Chiêu Dương, cháu đừng làm mất hứng. Chiêu Dương cháu nói đi, rượu này cháu có uống hay không?”
Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói: “Cháu nghe lời Niệm Niệm.”
“Cháu...” Thôi Hân Mi còn muốn nói tiếp.
Mục lão gia lên tiếng: “Được rồi, cả nhà chúng ta đừng làm mấy trò bàn rượu xã giao ở đây. Con muốn chuốc say Chiêu Dương hay sao? Hôm nay chỉ uống chút cho thoải mái, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.”
Thôi Hân Mi trầm mặt, bĩu môi ngồi xuống, đặt mạnh ly rượu trên tay lên bàn, rượu bên trong cũng đổ ra ngoài một ít.
“Con biết, mọi người đều xem thường con. Hôm nay nếu đổi lại là người khác kính rượu, Cố Niệm sẽ ngăn cản sao? Mọi người từ đầu đến cuối đều xem thường nhà chúng con, không phải vì nhà chúng con không có bản lĩnh, nghèo sao? Đúng, nhà con cứ về mượn tiền ba mẹ. Nhưng nếu không phải bị ép đến không còn cách nào, ai lại có thể mở miệng mượn tiền thế chứ? Cảm giác đi mượn tiền cũng không dễ chịu gì!”
Thôi Hân Mi cứ nói cứ nói, nước mắt “Tí tách tí tách” rơi xuống.
“Chẳng ai có ý này cả, con đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh nữa.” Mục lão gia đặt ly rượu sang một bên, trầm mặt nói.
Vốn dĩ Cố Niệm dẫn bạn trai về nhà là chuyện vui, Thôi Hân Mi lại cứ trưng vẻ mặt buồn như đưa đám ra.
“Chiêu Dương, cháu không biết tình hình gia đình mợ. Bình thường trong nhà, cả một bữa thịt bọn mợ cũng không nỡ ăn, chỉ cần chút rau cải đậu phụ đã xem như có một bữa cơm rồi. Ở thời đại này, cháu có thể tưởng tượng được không?” Thôi Hân Mi khóc lóc nói, “Ban đầu còn phải nuôi Kỳ San đi học, bây giờ con bé khó khăn lắm mới có thể tốt nghiệp, mới được thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở trong thành phố bé nhỏ này có thể có tiền đồ gì chứ?”
Cố Niệm khó xử, không ngờ Thôi Hân Mi lại nói sang đề tài này rồi.
Sở Chiêu Dương nắm lấy tay Cố Niệm xoa xoa, nói với cô không sao đâu.
“Nghề nào cũng có người tài giỏi, Hân Mi em đừng lo lắng quá. Nghĩ tích cực, ngày tháng mới có thể sống tốt được.” Mục Lam Thục nói.
“Chị, gia đình chị sống tốt, chị nói đương nhiên rất nhẹ nhàng. Cố Niệm làm cảnh sát, là công chức, có bát cơm sắt, phúc lợi đãi ngộ đều tốt. Bây giờ, nó lại tìm được một người bạn trai tốt như Chiêu Dương. Có lúc, em cảm thấy sao ông trời lại không công bằng như vậy, sao chỉ có gia đình em lại nghèo kém như thế này?”
“Em cũng không mong gì, em và Định Kiệt cả đời này cũng chỉ như thế. Chỉ mong Kỳ San đừng bị cái nhà này giam cầm, có thể có tiền đồ hơn.” Thôi Hân Mi tha thiết nhìn Sở Chiêu Dương, “Chiêu Dương, cháu là ông chủ lớn, ở công ty cháu có thể sắp xếp cho Kỳ San một chức vị gì đó không? Để con bé đi theo mọi người đến thành phố B mở rộng tầm nhìn. Dù gì cô và chị họ con bé cũng ở thành phố B, cũng có thể chăm sóc cho nó.”
Thần sắc Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói: “Không sắp xếp được, tất cả mọi người ở công ty cháu đều dựa vào năng lực để thi vào. Đến cả những chức vụ cao cấp khác cũng không thể sắp xếp người nhà vào. Nếu cháu phá lệ, sau này ai nấy đều đưa thân thích của mình vào. Sẽ không có lợi cho công ty. Nếu Mục Kỳ San muốn vào, cháu có thể sắp xếp cho em ấy cơ hội thi thử. Còn về việc có vào được hay không, cháu sẽ không nhúng tay.”
“Thân thích nhà mình cũng không được sao? Mợ không tin, ông chủ lớn như cháu, cả chút chuyện nhỏ này cũng không sắp xếp được.” Thôi Hân Mi không vui nói.
“Không được.” Sở Chiêu Dương trực tiếp từ chối.
“Vậy chắc cháu cũng quen biết không ít bạn bè, giới thiệu cho con bé vào công ty khác cũng được.” Thôi Hân Mi lại nói.
“Không có cách nào.” Sở Chiêu Dương lười nói nhiều với bà ta.
Vừa rồi anh có thể giải thích với bà ta nhiều như vậy đã không phải dễ rồi. Cố Niệm cảm thấy Sở Chiêu Dương quả là đã dốc hết sức để nói chuyện với Thôi Hân Mi rồi.
“Sao cháu lại nói vậy, chúng ta là người một nhà mà, cả chút chuyện nhỏ này cũng không giúp sao? Lỡ như để người khác biết, nhà cậu của bạn gái cháu nghèo như vậy, các cháu không mất mặt sao?” Thôi Hân Mi không vui nói.
“Cháu còn chưa từng giúp Cố Niệm đi cửa sau.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Ngụ ý, Cố Niệm anh còn chưa giúp, làm gì đến lượt Mục Kỳ San chứ?
Đương nhiên, anh rất sẵn lòng giúp Cố Niệm đi cửa sau.
Cố Niệm ở cục cảnh sát, Sở Chiêu Dương cũng không ít lần nhờ Mạc Cảnh Thịnh chiếu cố cô. Ban đầu, bất luận là chuyện của Hứa Thành Nghị hay chuyện suýt nữa Cố Niệm bị khai trừ, anh đều nhúng tay vào. Chỉ là, nếu không thật sự cần, Cố Niệm cũng không muốn để anh giúp đỡ. Ví dụ như chuyện thăng chức, Cố Niệm đều không thích. Cô ấy thích công việc này, thích dựa vào năng lực của chính mình làm thật tốt, bất luận là ở vị trí gì.
Nhưng câu này của Sở Chiêu Dương đã chặn hết đường nói của Thôi Hân Mi.
Thôi Hân Mi lạnh lùng đứng dậy: “Con không được khỏe, con xin phép về trước.”
Tất cả mọi người đều trầm mặt xuống.
Tết nhất, Thôi Hân Mi tự nhiên kiếm chuyện, phá hỏng bầu không khí.
Mục Định Kiệt cũng không giữ bà ta, sau khi Thôi Hân Mi đi khỏi, Mục Định Kiệt nói: “Tính tình cô ấy là như vậy, mọi người đừng để ý.”
Dần dần, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ lại.
Không có Thôi Hân Mi, không khí trên bàn ăn đã tốt lên rất nhiều.
A
Thôi Hân Mi lạnh lùng đứng dậy: “Con không được khỏe, con xin phép về trước.”
Tất cả mọi người đều trầm mặt xuống.
Tết nhất, Thôi Hân Mi tự nhiên kiếm chuyện, phá hỏng bầu không khí