Gã lại nói mà không biết ngượng, làm xong với Mục Kỳ San thì cảm thấy buồn nôn?
Sao gã có thể nói như vậy?
Là có người ép gã làm vậy sao?
Chuyện gã làm sai, vậy mà lại đổ hết lên người Mục Kỳ San.
Sao lại có người đê tiện như thế?
Cố Niệm giận dữ trừng mắt nhìn gã, cô thật nóng lòng chờ sự xuất hiện của Sở Chiêu Dương, để cô không phải gặp lại con người đê tiện như gã nữa.
"Anh sai rồi, lỗi lầm lớn nhất của anh chính là yêu em. Nỗi đau của việc yêu mà không có được, ép anh đi tìm cách xoa dịu. Cố Niệm, nếu anh có thể khống chế lòng mình thì bây giờ còn đau khổ thế này sao?" Ngôn Luật đau khổ nói.
"Đủ rồi!" Cố Niệm giận dữ nói, "Buông tay tôi ra!"
Cố Niệm ra tay với Ngôn Luật nhưng những gì Cố Niệm biết, Ngôn Luật cũng biết.
Khi hai người đang vật lộn, đột nhiên có giọng nữ cắt ngang: "Các người làm gì vậy!"
Hai người dừng lại liền thấy Mục Kỳ San đang tức giận nhìn họ.
Cả người cô ta như bị kích động mạnh.
Cố Niệm ý thức được, tư thế của và Ngôn Luật hiện tại thật sự rất khiến người khác hiểu lầm.
Dù cả hai thật sự không phải bạn tốt, đang cãi nhau. Nhưng hai người khoảng cách rất gần, Ngôn Luật lại còn nắm chặt hai cổ tay cô, nhìn giống như đang ôm nhau, quấn lấy không rời vậy.
Mục Kỳ San xông đến như điên, cô ta lúc nãy đều đã nghe thấy.
Lời Ngôn Luật nói cô ta hoàn toàn nghe được hết.
Cô ta cảm nhận được sự nhục nhã trước giờ chưa từng có, cả người cảm thấy buồn nôn.
Thì ra, cô chỉ là kẻ thế thân.
Thì ra, Ngôn Luật mỗi lần làm xong với cô, đều muốn ói!
Ha ha ha ha!
Thật là nực cười!
Nếu đã vậy, gã làm thế để làm gì?
Chả trách, lúc hai người còn chưa bắt đầu ở bên nhau, Ngôn Luật đã thường đến cửa hàng của cô ta. Gã ta cũng không vào mà chỉ đứng xa nhìn. Lúc đó, cô còn rất vui vẻ nghĩ rằng, Ngôn Luật thích cô, lại ngại bày tỏ, vì thế chỉ đứng xa nhìn cô.
Lúc đó, cô lòng đầy thích thú. Đến cả đồng nghiệp cũng cảm thấy, Ngôn Luật đến là vì cô. Mỗi khi chọc ghẹo cô, cô cũng vô cùng ngại ngùng, mặt đầy vẻ xấu hổ.
Đến một ngày, Ngôn Luật lại đến.
Cô cảm thấy đã đến lúc liền chủ động bước qua.
Hỏi gã: "Anh ngày nào cũng đến, rốt cuộc là nhìn cái gì?"
Ngôn Luật chỉ hỏi lại: "Em nói xem?"
Câu hỏi này làm cho trái tim ngây thơ của Mục Kỳ San loạn lên.
Cô ta ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn Ngôn Luật.
Vóc dáng gã cao lớn, vô cùng đẹp trai.
Do đó, cô lấy can đảm hỏi: "Anh thích em không?"
Ngôn Luật không trả lời.
Lúc đó, cô còn ngốc nghếch nghĩ hành động này là ngầm thừa nhận. Nhưng trên thực tế, đó là vì gã chỉ xem cô là thế thân nên mới im lặng. Đối với gã mà nói, đây chỉ là không thừa nhận mà thôi.
Chỉ là gã cố ý để cô hiểu lầm, để cô tự mình đa tình.
Mục Kỳ San tức điên, hai mắt đỏ tươi nhìn Cố Niệm, đưa tay lên tát một cái: "Tiện nhân, dụ dỗ người đàn ông của tôi! Chị là chị tôi, lại lén lút cướp người đàn ông của tôi!"
Hai tay Cố Niệm bị Ngôn Luật nắm chặt, nhìn thấy động tác của Mục Kỳ San chỉ có thể nhanh chóng cúi đầu tránh. Nhưng cái tát đó vẫn đánh trúng đỉnh đầu cô, đau như bị vật cứng đụng phải.
Có thể thấy Mục Kỳ San lần này dùng lực rất mạnh.
Còn Ngôn Luật bận nắm lấy Cố Niệm không chịu buông tay nên cũng không ngờ Mục Kỳ San lại đột nhiên đến.
Nhìn tóc của Cố Niệm bị đánh lộn xộn, gã buông tay Cố Niệm, đẩy Mục Kỳ San ra.
Mục Kỳ San thấy Ngôn Luật vì bảo vệ Cố Niệm mà động thủ với cô ta, giận đến mức tim như đang chảy máu. Mục Kỳ San tức run người, nhưng trong đó phần nhiều là do đau lòng. Cô ta xem hắn là châu báu, nhưng trong mắt Ngôn Luật đến cọng cỏ cô cũng không bằng.
"Các người là đôi cẩu nam cẩu nữ!" Mục Kỳ San tức giận hét lên, xông đến nhe nanh múa vuốt với Ngôn Luật.
Bọn họ gây ra tiếng ồn lớn như vậy đã sớm thu hút nhiều người đến xem.
Mặt Ngôn Luật tái xanh, gã không muốn bị mất mặt ở đây nên nắm lấy Mục Kỳ San đang khua tay múa chân lung tung, lạnh lùng nói: "Đừng để mất mặt trước mọi người!"
"Anh còn biết mất mặt sao?" Mục Kỳ San rít gào nói, "Lúc ở đây ôm lấy con tiện nhân này, sao anh không biết xấu hổ? Tôi còn ngồi bên ngoài đợi, hai người lại dám lén lút ở đây! Các người sớm đã không thèm mặt mũi, còn sợ mất mặt!"
Cố Niệm tức đến cả người run lên.
Cô chọc ai dụ dỗ ai chứ, sao lại gặp phải chuyện thế này!
Cố Niệm tức giận nói: "Chị và gã ta không có chút quan hệ gì, chị không phải đến mức không có bạn trai tốt mà phải đến dụ dỗ anh ta! Chuyện cụ thể thế nào, em hỏi anh ta là được!"
"Chị đừng giả vờ! Chị có bạn trai tốt như vậy còn đến cướp của tôi. Muốn chứng tỏ mình có sức hút sao? Chị thật là đê tiện! Bị tôi bắt được rồi còn giả vờ trong sạch?" Mục Kỳ San mắng.
Cố Niệm bị Mục Kỳ San mắng đến ngẩn ra. Căn bản không ngờ được, cô ta có thể mắng khó nghe như vậy. Một cô gái chỉ hai mươi tuổi đầu, lại giống Thôi Hân Mi mắng người đến không cần sĩ diện.
"Đủ rồi!" Ngôn Luật không còn bình tĩnh nữa mà giận dữ nói.
Thế thân chỉ là thế thân, còn chưa là gì sao lại cô ta lại thô lỗ như vậy!
Gã nắm chặt tay Mục Kỳ San, giữ chặt huyệt đạo cô, đau đến mức Mục Kỳ San không nói nên lời, mặt tái xanh, liên tục kêu đau.
"Anh bỏ tôi ra, bỏ ra! Hừ! Ngôn Luật, đồ khốn nạn! Hừ! Anh dựa vào cái gì mà gạt tôi, ức hiếp tôi!" Mục Kỳ San khóc nói.
Ngôn Luật kéo cô ta ra ngoài, nếu có thể, gã muốn lấp kín miệng cô ta lại.
Bữa ăn này không thể ăn nữa rồi.
Ngôn Luật kéo Mục Kỳ San ra khỏi quán ăn.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn đang bước chân vào.
Nhìn thấy người đến, kích động nhất quả nhiên là Mục Kỳ San.
Cánh tay cô ta bị Ngôn Luật nắm chặt, vừa khóc vừa gọi: "Anh rể, anh rể! Cố Niệm không biết xấu hổ, dụ dỗ Ngôn Luật, ôm lấy Ngôn Luật thân mật trước nhà vệ sinh, bị em nhìn thấy còn không chịu thừa nhận! Chị ta sớm cắm sừng anh rồi, anh đừng để chị ta lừa gạt!"
Lúc nãy bị nhiều người nhìn thấy, Cố Niệm cũng không tức giận như vậy. Nhưng hiện giờ, cô tức đến phát khóc. Vai run dữ dội, vành mắt đỏ tươi, cố nhịn không khóc.
Cô nhìn chằm chằm Sở Chiêu Dương, không chút tránh né, giống như đứa trẻ bị oan ức, tìm sự bảo vệ.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương không đổi, nói với cô: "Qua đây."
Giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến cô vô cùng yên tâm.
Cố Niệm vẫn luôn kiềm nước mắt, nhưng nghe thấy giọng Sở Chiêu Dương, nước mắt lập tức chảy ra.
Cô thả lỏng vai, nhanh chóng đi qua chỗ Sở Chiêu Dương.
Đến khi dừng lại bên cạnh anh, cô lặng lẽ nắm tay Sở Chiêu Dương, cúi đầu, trán còn dựa vào tay anh, nước mắt rơi "lộp độp".
Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn Ngôn Luật một cái, thứ gã ta thích chính là luôn để Cố Niệm chịu uất ức vì gã? Tay bị Cố Niệm nắm, Cố Niệm lại hướng mặt vào người anh, khiến anh muốn an ủi Cố Niệm cũng khó khăn. Nhưng trong thời khắc này, anh cũng sẽ không buông tay Cố Niệm, để cô yên tâm.
Vì thế, anh vẫn nắm chặt lấy cô.
Anh hơi nghiêng người, thấy tóc cô hơi lộn xộn. Nhìn dáng vẻ điên dại của Mục Kỳ San, nhất định là vừa làm ầm lên, không biết cô có chịu thiệt thòi gì không. Ngón tay thon dài như ngọc giơ lên, nhẹ nhàng xuyên qua tóc cô, từng chút từng chút một chỉnh sửa lại tóc cho cô. Lúc này anh mới kéo cánh tay vẫn nắm chặt anh của cô ra, hai tay ôm lấy cô.
"Có anh đây." Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
Anh không nói nhiều, cũng không nhỏ nhẹ an ủi nhưng Cố Niệm nghe xong liền thấy rất yên lòng. Mặt vùi vào lồng ngực anh, cúi đầu không vui.
Mục Kỳ San không ngờ, Sở Chiêu Dương nghe những lời này xong vẫn dịu dàng với Cố Niệm như vậy