Không biết tại sao nghĩ đến Sở Chiêu Dương và cô y tá nhỏ hoạt bát xinh đẹp này có thể có quan hệ gì, trong lòng Cổ Niệm lại không thoải mái lãm.
Cô cũng không muốn nhìn Sở Chiêu Dương nữa, ánh mắt hướng lên mặt Sở Điềm. Hai người bọn họ thật sự rất có tướng phu thê.
Sở Điềm ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra giao cho Sở Chiêu Dương, chỉ thấy Sở Chiêu Dương ản mây cái trên màn hình. Sau đó, điện thoại di động của Cổ Niệm vang lên.
Cổ Niệm lấy ra nhìn, là một chuỗi số xa lạ, còn chưa đợi cô nghe thì điện thoại đã ngắt. Cô còn đang nghi ngờ thì đình đâu truyên tới giọng nói của Sở Chiêu Dương: “Đây là sỏ của em ảy, trở vẻ vêt thương có vân đề gì thì tìm em ảy.”
Sở Điểm: "...” Vì bạn gái lại sai bảo em gái mình như thế, đúng là vô nhân tính mà! Anh, anh có phải anh ruột em không hả???
Cổ Niệm lúc này mới phản ứng được, Sở Chiêu Dương kêu cô có chuyện gì thì tìm cô y tá nhỏ này.
Cổ Niệm há há miệng, giọng nói hợi lạnh lùng: “Như vậy thì không hay lắm, chúng tôi lại không quen nhau, sẽ gây phiên phức cho cô ấy.”
Tùy tiện là có thể lấy điện thoại của người ta thay đổi phương quyết định, xem ra quan hệ của hai người bọn họ thật đúng là không bình thường. Vô hình, Cổ Niệm không muôn giao thiệp nhiêu với đôi phương nữa.
Sở Điềm nhưng lại cười híp, mắt vô cùng rực rỡ, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động trong tay Cô Niệm, thuân thục nhập tên mình vào dãy sô. Cô trả lại điện thoại cho Cổ Niệm, nói: “Đừng khách sáo, chị là bạn... của anh trai em, có chuyện gì cứ tìm em là OK.”
Sở Điềm le lưỡi trong lòng một cái, suýt nữa thì thêm chữ “gái” trước chữ bạn, nguy hiêm thật.
Cổ Niệm bị lời này của Sở Điềm làm cho ngẩn ra, ngây ngốc nhìn về phía Sở Điềm, đờ ra hỏi: “Anh trai em?”
“Đúng vậy!” Sở Điềm híp mắt gật đầu, “Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với chị, em
là Sở Điềm, là em gái ruột của anh ấy.”
Thấy Sở Địềm đưa tay ra, Cổ Niệm theo bản năng liền nắm lấy, thất thần nói: “Chị... là Cổ Niệm.”
Thu tay về, Cổ Niệm cúi đầu nhìn điện thoại di động, quả nhiên, tên liên lạc viết hai chữ Sở. Điềm.
Sở Điềm băng xong cho Cổ Niệm, thu lại thuốc men và băng gạc rồi giao cho Cổ Niệm: “Những thứ này chị cậm về đi. Môi ngày sau khi dùng côn i-ôt khử độc thì thay thuôc. Nêu như có vần đẻ gì thì gọi điện thoại cho em...”
Cổ Niệm vẫn còn đang kinh ngạc đã nghe Sở. Điềm nói tiếp: “Anh em đối với chị thật tôt. Từ trước đền nay chưa từng thây anh ây nói nhiêu với ai như thể, còn quan tảm như vậy.”
Lời nói của Sở Chiêu Dương rất nhiều sao? Cổ Niệm liếc nhìn Sở Chiêu Dương, cô không hề cảm thấy thế nha.
Có điều nghe được Sở. Điềm là em gái của Sở Chiêu Dương, cô tự nhiên lại thở phảo nhẹ nhõm là thẻ nào?
Vừa rồi hiểu lầm quan hệ của hai người, trong lòng cô còn buồn buồn. Nhưng bây giờ, trong lòng lại vui vẻ đện sắc mặt cũng thoải mái hơn nhiêu. Cô Niệm căng thăng trong lòng, không muôn nghỉ những thứ khác thường này nữa. Cô chỉ muôn mau chóng rời đi. Lúc trong lòng loạn lên, cô không muốn ở chung một chỗ với Sở Chiêu Dương.
Chỉ là cô vừa định cáo từ, cũng không biết là vô tình hay cố ý, Sở Chiêu Dương vừa hay dịch người sang, chặn mảt đường đi của Cổ Niệm.
Anh đứng quá gần, ngực gần như muốn dán lên vai cô, làm cho Cổ Niệm không có cách nào xoay người, nêu không nhảt định sẽ trực tiêp đụng vào ngực anh.
Dù có bộ âu phục phẳng phiu ngăn cách nhưng cô vẫn cảm giác được lồng ngực vừa nóng vừa săn chăc của Sở Chiêu Dương, toàn bộ hơi nóng từ ngực anh toả ra đều ở trên vai và cánh tay cỏ.
Hương bạc hà nhạt mà mát lạnh từ trên người anh truyền tới, mặt Cộ Niệm đỏ bừng, cảm thảy hô hấp bị ngăn lại, vội vàng hướng sang bên cạnh, muôn kéo dãn khoảng cách với anh.
Ai biết Sở. Điềm vừa vặn tiến lên ôm cánh tay cô, lại ấn cô trở về, vừa vặn trực tiếp đụng vào trong ngực Sở Chiêu Dương.