"Anh không sao." Sở Chiêu Dương dịu dàng nói, "Niệm Niệm, anh không sao."
"Nhưng em nghĩ đến... nghĩ đến suýt chút nữa anh xảy ra chuyện, em liền..." Cố Niệm khóc không nói nên lời.
Dù không nói chuyện năm đó bị bắt cóc, chẳng phải hiện giờ, tổ chức R vẫn không từ bỏ việc muốn làm hại anh sao?
"Anh không sao, sau này vẫn không sao." Sở Chiêu Dương đảm bảo, "Anh sẽ ở bên cạnh em, luôn bảo vệ em, sẽ không xảy ra chuyện."
Cố Niệm khóc, liên tục gật đầu: "Anh hứa rồi đó."
"Anh hứa với em, bảo đảm với em." Sở Chiêu Dương nói.
Suốt đường đi, Sở Chiêu Dương không ngừng an ủi Cố Niệm. Nghe thấy tiếng thút thít của cô, anh càng vội vã. Khó khăn lắm mới lái xe đến được cục cảnh sát, xuống xe liền vội đi vào.
Cố Niệm khóc dữ dội, có lẽ sẽ không ở trong phòng làm việc.
Điẹn thoại anh vẫn chưa cúp máy, vừa chạy vừa hỏi: "Niệm Niệm, em đang ở đâu?"
Cố Niệm hít hít mũi, có chút mơ hồ: "Ở... Ở trong cục cảnh sát."
"Anh biết." Sở Chiêu Dương chạy cực nhanh, nhưng giọng rất nhẫn nại, "Em ở đâu trong cục cảnh sát?"
Cố Niệm ngơ ngác, khóc đến mức não phản ứng chậm đi mấy lần.
Vì thế, trong phút không kịp phản ứng vì sao Sở Chiêu Dương lại hỏi như vậy.
Chỉ thật thà trả lời: "Ở sân sau."
"Đợi anh." Sở Chiêu Dương nói xong thì chạy ra phía sau cục cảnh sát.
Điện thoại anh vẫn chưa cúp máy, từ đầu đến cuối luôn để trên tai, vội vã chạy ra sân sau. Nhìn xung quanh, cuối cùng anh nhìn thấy Cố Niệm đang ngồi ở dưới cây hoè.
Sở Chiêu Dương đau lòng, chậm chạp lấy điện thoại ra, cúp máy, rồi bước đến.
Cố Niệm đang miệt mài khóc thì cảm thấy dường như có bóng dáng trước mặt, che đi ánh sáng mặt trời.
Cô hơi lộ mặt ra một tí.
Thứ nhìn thấy đầu tiên là đôi giày da thủ công tinh tế, quần tây dài vừa vặn đến mắt cá chân, phía trước còn có một đường ủi chính giữa.
Cố Niệm từ từ ngẩng đầu lên, ngẩn ra.
Không thể ngờ, Sở Chiêu Dương sẽ xuất hiện trước mặt cô vào lúc này.
Rõ ràng lúc nãy anh còn nói chuyện điện thoại với cô, nghĩ rằng anh vẫn còn làm việc ở Sở Thiên xa xôi. Nhưng trong chớp mắt, anh lại xuất hiện trước mặt cô. Dáng người thẳng tấp, che hết phần lớn ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu cô, cũng che luôn gương mặt anh, mờ mịt không rõ ràng. Quanh người anh như có một vầng sáng bao quanh, giống như Thiên Thần từ trên trời xuống.
Cố Niệm chớp chớp mắt, dường như không tin mình vừa nhìn thấy gì.
Người mình luôn nhớ nhung, lúc nãy còn muốn được anh ôm vào lòng an ủi dù biết là không thể. Chỉ có thể ở đây tự ôm lấy mình, dù cách một cái điện thoại nghe giọng anh cũng thỏa mãn rồi. Nhưng, vì nghe giọng Sở Chiêu Dương, cô mới không thể khống chế mà khóc to lên. Giống như đứa trẻ bị uất ức, nói rõ lòng mình với người có thể làm chủ cho mình.
Thế mà, nay anh lại sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
Sở Chiêu Dương đứng đó, đan lẫn giữa ánh nắng và bóng râm, mờ ảo không giống người thật.
Cố Niệm há miệng, ũ rũ, không dám lên tiếng. Cô sợ bản thân khóc dữ quá, nghĩ nhiều quá nên mới xuất hiện ảo giác. Vừa lên tiếng, giấc mộng sẽ vỡ nát.
Sở Chiêu Dương ngồi xuống nhìn cô. Đôi mắt sưng đỏ lên, còn không ngừng rơi nước mắt. Lòng anh bị đè nén đến khó chịu, không giơ tay lau nước mắt trên mặt Cố Niệm mà lại nhẹ nhàng đỡ sau đầu cô, kéo cô ôm vào lòng anh.
Hơi ấm quen thuộc, mùi bạc hà quen thuộc khiến Cố Niệm từ từ yên lòng. Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu bắt gặp quai hàm nghiêm nghị của Sở Chiêu Dương. Giơ tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm anh. Mắt thường nhìn không ra nhưng ngón tay chạm vào liền cảm nhận được râu hơi châm chích.
"Sở Chiêu Dương?" Cố Niệm ũ rũ gọi.
Giọng nói nhỏ nhẹ, vì khóc nhiều mà trở nên khàn khàn.
"Là anh, anh đây." Sở Chiêu Dương ôm chặt cô.
Anh không quan tâm sàn đất dơ liền ngồi xuống, ôm Cố Niệm lên chân, che chở trong lòng.
Cố Niệm nắm chặt áo vest của Sở Chiêu Dương, không dám tin anh đã đến.
"Sao... Sao anh lại ở đây?" Cố Niệm hít hít mũi, giọng run run hỏi.
"Nghe thấy em khóc." Sở Chiêu Dương trả lời ngắn gọn.
Vì nghe thấy cô khóc nên anh bỏ tất cả chạy đến đây.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô.
Nghĩ đến anh luôn bị tổ chức R nhắm vào, lòng Cố Niệm liền cảm thấy bất an nên càng ôm chặt lấy anh. Chưa bao giờ như hôm nay, cô cảm thấy sinh mệnh thật mỏng manh. Nói mất thì mất. Hôm qua người vẫn còn sống khoẻ mạnh, hôm nay đã thành thi thể lạnh lẽo.
Tai nạn trời giáng, khó mà đề phòng được.
Cố Niệm vô cùng bất an: "Anh nhất định không được xảy ra chuyện, nhất định phải bình yên."
"Yên tâm." Sở Chiêu Dương bảo đảm, "Anh sẽ không xảy ra chuyện."
Anh nghĩ đến việc cô tham gia vào hành động nguy hiểm thế này, may mà có Mạc Cảnh Thịnh chăm sóc cô, không cho cô đi, chỉ để cô làm chi viện. Nếu không, cô cũng sẽ lâm vào nguy hiểm.
Nghĩ đến người lần này có thể bị thương, thậm chí... chết đi có thể là cô, cả người Sở Chiêu Dương rùng mình, sự ớn lạnh thấm vào tim gan. Nếu một cô gái như cô bị bắt, bị giày vò, anh không dám tưởng tượng nữa. Dù biết chuyện nguy hiểm này sẽ có người khác đi làm nhưng với Cố Niệm, anh liền ích kỷ, không muốn cô xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Sở Chiêu Dương liền hoảng sợ ôm chặt cô.
"Em cũng hứa với anh, sau này không tham gia vào chuyện nguy hiểm như vậy." Sở Chiêu Dương khàn giọng nói, "Mạc Cảnh Thịnh để em ở hậu phương, em phải ngoan ngoãn ở hậu phương."
Bên tai Cố Niệm dường như vẫn còn tiếng khóc của ba mẹ Chung Kỳ Chính, đầu vô cùng đau.
Thấy cô không trả lời, Sở Chiêu Dương liền căng thẳng, tăng thêm sức lực ôm cô chặt hơn, không tự chủ được làm cô cảm thấy đau.
"Hứa với anh!" Sở Chiêu Dương cămg thẳng nói.
Anh sợ cô bướng bỉnh, lần sau người mất mạng sẽ là cô.
"Nhưng em muốn báo thù cho những người đã chết và cả anh nữa." Cố Niệm nắm chặt áo vest của anh, "Người của tổ chức R đều là lũ khốn nạn!"
"Nếu em xảy chuyện thì làm sao báo thù?" Sở Chiêu Dương trầm giọng nói, quai hàm cắn chặt, ánh mắt sâu thẳm, "Hứa với anh."
Cố Niệm ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương giận cô không nghe lời, cúi đầu hôn cô thật mạnh.
Anh hơi nghiêng người, trực tiếp đè cô vào thân cây to xù xì, dùng sức hôn mạnh hơn. Anh giận cô không nghe lời, không hứa với anh. Anh nắm lấy chân cô, vòng qua hông anh.
Cố Niệm vẫn nhớ đây là cục cảnh sát, tuy phía sau ít người nhưng thế này là không được, bị người khác nhìn thấy không hay.
Hai tay Cố Niệm đẩy anh ra nhưng không đẩy ra được chút nào.
"Hứa với anh!" Sở Chiêu Dương hổn hển nói.
Nghĩ đến cô gặp nguy hiểm, anh liền tức giận.
Sở Chiêu Dương sờ mặt cô: "Cố Niệm, em lo cho anh. Còn anh cũng lo cho em!"
Cố Niệm dao động, thấy anh nói như sắp cầu xin: "Hứa với anh."
Cổ họng Cố Niệm chua xót không nói nên lời, tim như bị người khác vặn mạnh.
Cuối cùng, cô cũng từ từ gật đầu.
Sở Chiêu Dương lúc này mới yên lòng, ôm chặt cô: "Nhớ đấy, em đã hứa với anh."
Cố Niệm nhìn thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt anh nên gật đầu: "Em hứa, quyết không nuốt lời."
Sở Chiêu Dương lại ôm chặt cô, giống như sợ cô sẽ đột nhiên biến mất trong lòng anh vậy.
Chuyện lần này không chỉ mình Cố Niệm đau lòng mà còn doạ cả Sở Chiêu Dương.
Có điều, hai người không nhìn thấy, từ cửa sổ lầu hai trong cục cảnh sát, ngón tay dài của Ngôn Luật đang nắm chặt khung cửa sổ. Ngón tay và đầu ngón tay trắng bệch, không có chút máu.
"Em nhìn gì thế?" Sau lưng, giọng của Ngôn Sơ Vi truyền đến.
Ngôn Luật buông lỏng tay, như không có chuyện gì quay đầu lại: "Không có gì, đi thôi."
Mặt Ngôn Sơ Vi đầy hoài nghi, không tin gã cho lắm, nên định đưa đầu ra nhìn.
Ngôn Luật cản cô ta lại: "Tốt xấu gì cũng vừa có đồng nghiệp hi sinh nhưng chị cứ như không có gì xảy ra, thật khó coi."