Khuôn mặt Ngôn Sơ Vi biến dạng, càng thêm nghi ngờ, muốn đưa đầu ra ngoài cửa sổ nhìn. Lập tức cô ta thấy ở chỗ cây hoè, hai người đang ôm chặt nhau.
Tuy Sở Chiêu Dương quay lưng lại nhưng tư thế thẳng tắp đó cực kì nổi bật.
Ngôn Sơ Vi đã nhung nhớ nhiều năm, luôn âm thầm theo dõi anh, sao có thể nhìn không ra?
Cô ta nhìn thấy trong lòng Sở Chiêu Dương lại là Cố Niệm. Anh đang ôm chặt Cố Niệm, dáng vẻ vô cùng trân trọng. Ngôn Sơ Vi đố kỵ đến phát run, hận không thể xông qua xé nát gương mặt như hồ ly tinh của Cố Niệm!
Đây vẫn là giờ làm việc, Sở Chiêu Dương lại có thể bỏ công việc đến tìm Cố Niệm. Sự coi trọng của anh đối với Cố Niệm có thể nhìn thấy rất rõ.
Ngôn Sơ Vi quay mạnh đầu sang nhìn Ngôn Luật, cười mỉa mai: "Sao thế? Sợ chị nhìn thấy sẽ làm khó Cố Niệm?"
Đều đã bị cô ta nhìn thấy, Ngôn Luật càng không giấu giếm, trầm mặt đứng sang một bên.
Nhìn dáng vẻ của gã, Ngôn Sơ Vi tức đến muốn bốc khói. Sở Chiêu Dương cưng chiều Cố Niệm như vậy, Ngôn Luật lại một lòng bảo vệ. Cố Niệm này, rốt cuộc có gì tốt!
Dựa vào cái gì, ả có thể khiến nhiều người đàn ông bảo vệ ả như vậy?
Nói trắng ra, không phải mặt dày đi dụ dỗ khắp nơi sao?
Nếu an phận, sao có thể dụ dỗ đàn ông khắp nơi như thế?
Rõ ràng là một tiện nhân!
Ngôn Sơ Vi hứ một tiếng: "Ngôn Luật, em được lắm! Lúc nãy nói nhiều như vậy không phải vì sợ chị nhìn thấy sao? Mắt nhìn người phụ nữ em thích thân mật với người đàn ông khác, em không những nhịn, còn bảo vệ cho cô ta. May là hai người không yêu nhau, nếu thật sự kết hôn với cô ta rồi, sau này không phải em sẽ bị cắm sừng sao?"
"Chị im đi!" Ngôn Luật trầm giọng nói.
"Vốn là vậy, còn không cho chị nói?" Ngôn Sơ Vi cười mỉa mai, "Vậy Cố Niệm rốt cuộc có gì tốt, khiến các người thế này? Nếu là người an phận, sao lại cô ta lại dụ dỗ hai người đàn ông, tất cả đàn ông đều bị cô ta câu mất hồn rồi à?"
"Hừ!" Ngôn Sơ Vi lạnh lùng cười, "Dù em thật sự kết hôn với cô ta, sau này cũng bị cắm sừng. Giờ cô ta mặt dày như vậy, đứng núi này trông núi nọ. Sau này chẳng biết còn dụ dỗ người khác kiểu gì nữa! Cũng chỉ có đàn ông các người mắt bị mù mới xem cô ta là hoa sen trắng!"
Ngôn Luật lạnh lùng nhin cô ta, đột nhiên, không còn kích động như lúc nãy nữa.
"Vẻ mặt đố kỵ của chị thật khó coi." Ngôn Luật lạnh lùng nói, "Sở Chiêu Dương không thích chị, em không thấy lạ chút nào."
"Em!!!" Ngôn Sơ Vi tức đến đỏ mặt.
Ngôn Luật không muốn nói nhiều với cô ta nữa.
Gã liếc xuống sân một cái, không biết từ lúc nào, không còn nhìn thấy Cố Niệm và Sở Chiêu Dương nữa. Do đó, gã cũng không thèm để ý đến Ngôn Sơ Vi, xoay đầu bỏ đi.
Chỉ là vừa quẹo qua, gã liền nắm chặt tay, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, đã có máu đỏ chảy ra từ đầu ngón tay, gã cũng không để ý đến.
Trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh Cố Niệm bị Sở Chiêu Dương ôm hôn dưới gốc cây, thậm chí cả hình ảnh chân cô vòng qua eo anh ta.
Ngôn Sơ Vi nổi giận đùng đùng, mặt lạnh như băng đi về phía trước. Kết quả đi không xa mấy, cô ta liền nhìn thấy Cố Niệm đi từ cầu thang lên.
Ngôn Sơ Vi thấy Cố Niệm một mình trở lại, đoán được Sở Chiêu Dương vẫn còn việc ở công ty nên đã trở về, không vào cùng Cố Niệm.
Lúc này hành lang có hai ba đồng nghiệp đi qua đi lại.
Không nhiều nhưng cũng đủ rồi.
Ngôn Sơ Vi liền chặn Cố Niệm trước cửa cầu thang, bày ra tư thế đầy thất vọng.
Cố Niệm không biết cô ta lại bày trò gì, lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi bước vòng qua.
"Cố Niệm! Hôm nay Chung Kỳ Chính chết thảm như vậy, cô còn tâm trí thân mật với đàn ông bên ngoài?" Ngôn Sơ Vi đột nhiên cất cao giọng nói.
Cố Niệm trong lòng rất mệt, lười giằng co với Ngôn Sơ Vi vào lúc này.
"Giờ tôi không có tâm trạng diễn trò với chị, phiền chị tránh ra." Cố Niệm lạnh lùng nói.
Nhưng tiếng của Ngôn Sơ Vi đã thu hút không ít người đến.
Mặt Ngôn Sơ Vi đầy đau khổ nói: "Cố Niệm, sao cô có thể vô tình như vậy? Kỳ Chính... Kỳ Chính là đồng nghiệp chúng ta mà!"
Cố Niệm dừng lại, mặt trầm xuống nhìn cô ta.
Có lẽ cô ở cạnh Sở Chiêu Dương lâu nên biểu cảm có lúc rất giống anh.
Dáng vẻ im lặng, mặt trầm xuống nhìn người khác thế này lại khiến Ngôn Sơ Vi há miệng, không nói được gì.
"Có chuyện gì?" Giọng Sở Chiêu Dương trầm trầm đột nhiên vang lên sau lưng Ngôn Sơ Vi.
Ngôn Sơ Vi giật mình, quay đầu lại thấy Sở Chiêu Dương và Mạc Cảnh Thịnh cùng bước đến.
Ngôn Sơ Vi ngạc nhiên há mồm, mấp máy không nói nên lời.
Sở Chiêu Dương... Sở Chiêu Dương không phải đã đi rồi sao
Sao anh lại từ hướng đó đi đến cùng Mạc Cảnh Thịnh?
Anh... Anh vẫn chưa đi thì không phải nên ở cạnh Cố Niệm sao?
Cô ta không biết Sở Chiêu Dương vốn cũng định tìm Mạc Cảnh Thịnh bàn một số chuyện, Cố Niệm ngại cùng anh đi vào.
Hơn nữa, cô khóc dữ dội như vậy nên muốn ở ngoài cho dịu bớt.
Do đó, hai người chia nhau ra.
Sở Chiêu Dương đi đến, mắt không thèm nhìn đến Ngôn Sơ Vi, trực tiếp dừng lại bên cạnh Cố Niệm.
Cánh tay dài kéo Cố Niệm vào lòng, lạnh lùng nhìn Ngôn Sơ Vi: "Cô ấy suốt đêm không thể về nhà, tôi lo cho cô ấy, gọi điện thoại thì nghe cô ấy khóc nên mới đến đây."
Sở Chiêu Dương lười biếng giải thích với Ngôn Sơ Vi, nhưng lời này là nói cho mọi người xung quanh nghe, để tránh họ hiểu lầm Cố Niệm.
Nếu là trước kia, Sở Chiêu Dương sao có thể nhẫn nại nói nhiều như vậy?
Cố Niệm biết, anh đều vì cô, không muốn cô bị làm khó ở cục cảnh sát.
Lòng Cố Niệm được anh từ từ xoa dịu.
Cô không tự chủ được dựa vào người Sở Chiêu Dương, an tâm dồn hết trọng lượng bản thân vào lòng Sở Chiêu Dương.
Cảm nhận được sự thay đổi của cô, Sở Chiêu Dương ôm chặt cô hơn, trong lòng vô cùng vui mừng. Anh thích làm chỗ dựa cho cô, giao mọi chuyện cho anh giải quyết.
Quả nhiên, mọi người nghe Sở Chiêu Dương nói liền nhìn qua, thấy vành mắt Cố Niệm đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.
Hơn nữa, cô vừa từ bên ngoài vào, có lẽ tìm một chỗ khóc thật to, không để cho mọi người trong cục nhìn thấy. Thay vì đạo đức giả khóc ở trong cục, cô sợ mọi người nhìn thấy mình đau lòng, lén chạy ra ngoài khóc, ngược lại rất thật lòng.
Sở Chiêu Dương lạnh nhạt liếc Ngôn Sơ Vi: "Ngược lại vị này trang điểm rất đẹp."
Mọi người đều thấy, còn không phải sao?
Trên mặt Ngôn Sơ Vi trang điểm rất đẹp, không có chút dấu vết từng khóc, cũng không biết rốt cuộc ai mới vô tình.
Ngôn Sơ Vi bị đơ không nói nên lời, nhìn đồng nghiệp xung quanh, thấy ánh mắt của bọn họ nhìn mình không đúng.
Cô ta vội vàng nói: "Không có, tôi không phải... Tôi không hề làm bộ làm tịch giống ai đó, đau lòng cũng phải để người khác nhìn thấy."
Cố Niệm bĩu môi: "Lúc nãy pháp y Ngôn dường như không nói thế này. Không phải còn trách tôi, không biết buồn, không có tình người sao? Giờ đến chỗ pháp y Ngôn, ngược lại là giấu trong lòng, không cần biểu hiện ra?"
Khuôn mặt Ngôn Sơ Vi vặn vẹo muốn phủ nhận, Cố Niệm lạnh lùng nói: "Đây có phải là lấy người chết ra nói chuyện không."
May là ba mẹ Chung Kỳ Chính đều đã rời khỏi. Nếu không, để hai người họ nhìn thấy Ngôn Sơ Vi lấy chuyện của Chung Kỳ Chính ra đối phó Cố Niệm, còn không tức chết?
"Cô!" Ngôn Sơ Vi bị Cố Niệm chặn họng không nói được câu nào, tức sắp chết, vừa định nói gì đó.
Sở Chiêu Dương lại không cho cô ta cơ hội, xoay đầu nói với Cố Niệm: "Anh về công ty, em đừng khóc nữa."
Trước mặt nhiều người như vậy, anh đột nhiên nhắc đến, Cố Niệm rất ngại. Mặt đỏ bừng gật đầu với Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương căn bản không quan tâm bao nhiêu người đang nhìn, càng đến gần Cố Niệm một chút.
Cố Niệm bất giác lùi ra sau, nhưng cô lùi một bước, Sở Chiêu Dương lại tiến một bước. Bất giác, Cố Niệm bị anh ép vào tường, không thể lùi.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, ánh mắt đen vốn lạnh lùng lại mang chút ý cười. Sáng chói như trời sao rập rạm mà lấp lánh. Đen nhánh lại sáng ngời.
Ngôn Sơ Vi đố kỵ nhìn qua, sao lúc Sở Chiêu Dương đối diện với Cố Niệm lại lộ ra dáng vẻ dịu dàng như thế? Bình thường nhìn người khác, dáng vẻ anh lạnh lùng như đang nhìn một vật chết. Nhưng mỗi lần nhìn Cố Niệm, gương mặt, biểu cảm, ánh mắt của anh, đều trở nên sống động.
Dựa vào cái gì?
Tại sao biểu cảm này của anh lại dành cho Cố Niệm, mà không phải cô ta?