Sở Chiêu Dương thuận thể đỡ lấy eo Cổ Niệm, mặt vô cùng đứng đắn. “Không sao chứ?”
Cổ Niệm bị lòng bàn tay nóng bỏng của anh làm cho hoảng hốt, giống như căn bản không có quản áo ngăn cách, tay luông cuông buông sang bên cạnh, kêt quả cả khuôn mặt đêu đỏ ửng như sãp bôc cháy. Tay cô hình như đụng phải cái gì kinh khủng! Căng, cứng, nóng.
Cơ thể Sở Chiêu Dương cũng cứng lại, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, liền thấy bàn tay cách rất gân thứ nóng bỏng của anh, lập tức liên nổi lên cảm giác.
Cổ Niệm hít một hơi mạnh, trợn to mắt không dám tin nhìn anh, vội vàng thu tay lại.
Anh. anh... phản ứng của anh cũng quá mạnh mẽ rồi! “Khụ!” Sở Chiêu Dương che miệng lại. Cổ Niệm muốn thoát ra, Sở Điềm lại không buông, khiển cho cô cứ dán vào trong ngực Sở Chiêu Dương như vậy, bên hông còn có thể cảm giác được nơi đó của anh
cộm vào cô.
Sở Điềm thừa lúc Cổ Niệm quẫn bách cúi đầu, mới ném cho Sở Chiêu Dương một ánh măt đăc ý.
Sở Chiêu Dương tán dương gật đầu.
“Chị đừng đi vội, dù sao cũng trưa rỏi, cùng bọn em đi ăn cơm nha.” Sở Điêm cười mời.
“Cái này không.” Lời cự tuyệt của Cổ Niệm còn chưa nói hết.
“Chị là bạn của anh trai em, cũng chính là bạn của em, đừng khách sáo với em.” Sở Điểm ôm cánh tay Cổ Niệm định đi, kêt quả phát hiện, không động đậy được.
Cô và Cổ Niệm đồng thời cúi đầu, phát hiện tay Sở Chiêu Dương vẫn còn ôm ngang eo Cổ Niệm.
Sở Chiêu Dương bình tĩnh thu tay về. Cổ Niệm cũng không để ý Sở Điềm nữa, lúng túng căm đầu đi về phía trước.
Sở Điềm lúc này mới đụng đụng vào cánh tay Sở Chiêu Dương, nhỏ giọng hỏi: “Anh, em lúc nào có thẻ đôi xưng hỏ gọi chị dâu đây?”
Sở Chiêu Dương tự tin hếch cằm lên: “Bây giờ có thể rồi.”
Sở Điểm: "...
Sở Điềm không thèm để ý tới lời nói tự tin không biết lấy từ đâu ra của ông anh, bỏ rơi ông anh đuôi theo đuôi Cô Niệm: “Chị dâu... chị Niệm Niệm, chị chờ em với..”
Cổ Niệm hơi dừng lại, Sở Điềm nhảy một cái qua, lại khoác lên cánh tay cô: “Ôi, chị Niệm Niệm, anh em thật sự là đôi xử với chị rảt khác đó.”
Cổ Niệm muốn hỏi rốt cuộc khác chỗ nào nhưng lời đến miệng lại đổi thành: “Em đừng gọi chị là chị Niệm Niệm. Chị cảm thảy hai chúng ta không chênh lệch bao nhiêu tuổi.”
“Vậy sao? Em 24 tuổi, chị thì sao?” Sở Điềm cười hỏi.
Cổ Niệm cười: “Thật là trùng hợp, chị cũng 24.”
“Ai nha, vậy thì thật là trùng hợp, vậy sau này em gọi chị là Niệm Niệm là được rồi.” Sở. Điềm vui vẻ nói.
Sở Chiêu Dương đi tới híp mắt nhìn, Niệm Niệm là dành riêng cho anh! Anh lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Sở Điềm.
Sở Điểm cảm thấy điện thoại rung liền lấy ra nhìn, kết quả là Sở Chiêu Dương gửi tới: “Gọi chị dâu.”
Soy EOIém: "."
“Sao thế?" Cố Niệm thấy Sở Điềm nhìn màn hình điện thoại mà mặt mũi co rúm, có chút kỳ quái. “Không có gì, có người nằm mơ giữa ban ngày thôi." Nói xong, thu lại điện thoại. Sở Chiêu Dương: “...” Em gái không phối hợp như vậy, sau này anh không nên cho nó tiền tiêu vặt nữa. Ba người cùng nhau đi tới cửa, kết quả lại thấy một cô gái diện quần áo phong cách thanh nhã thành thục đi tới. Tuy cô ta chỉ mặc sơ mi chiffon cùng chân váy bó
nhưng không cứng nhăc chút nào, ngược lại làm nổi bật đường cong băt măt của cô ta, mông cong chân dài.
Cổ Niệm không khỏi nhìn lại mình, áo Tshirt quan jean, thật sự là bình thường vô cùng.
“Chiêu Dương?” Ngôn Sơ Vi kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng rồi đi ngay tới. “Tiểu Điềm”. Lúc ánh mắt cô ta rợi vào người Cổ Niệm bên cạnh Sở. Điềm hơi kinh
ngạc chớp mắt, mới lại thân thiết kêu lên, “Niệm Niệm, sao em lại đi cùng với Chiêu Dương và Tiêu Điêm thê?”