Mặt Mục Kỳ San biến sắc: “Đây... bọn họ... chuyện gì xảy ra thế này?”
Sở Chiêu Dương sợ cô ta chạy trốn, nắm chặt lấy tay cô ta.
Cho đến khi mấy người vệ sĩ tiến lên bắt được Mục Kỳ San, Sở Chiêu Dương mới buông tay ra.
“Các người làm gì vậy?” Mặt Mục Kỳ San trắng bệch, hoảng sợ nhìn Sở Chiêu Dương, “Chiêu Dương, anh đang làm gì vậy?”
“Dẫn vào trong!” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
Mệnh lệnh được đưa ra, Mục Kỳ San bị đưa vào một căn phòng trống trải, không có gì cả.
“Chiêu Dương, anh định làm gì vậy? Không phải là đi khám bệnh cho Cà Ri sao? Tại sao... Tại sao lại bắt em?” Mục Kỳ San hoảng sợ hỏi.
Lúc này trong lòng cô ta cũng nghi ngờ mình đã để lộ điều gì đó nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng.
“Cô không xứng được gọi tên của tôi.” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói.
“Chiêu Dương, anh sao vậy? Anh bị làm sao vậy hả?” Mục Kỳ San khẩn trương hỏi.
Sở Chiêu Dương tiến lên, cúi đầu lạnh lùng nhìn cô ta.
Không thể không nói, cô ta mang khuôn mặt giống y hệt như Cố Niệm, Sở Chiêu Dương thực sự không nỡ lòng ra tay, dùng thủ đoạn đối phó với người khác để đối phó với cô ta.
Nhưng chỉ vừa nghĩ tới, Cố Niệm thực sự còn không biết đang ở đâu, trong lòng anh liền trùng xuống.
Vẻ băng hàn hiện lên rõ rệt.
Sở Chiêu Dương giơ tay lên giữ lấy mặt Mục Kỳ San, đánh giá kỹ càng hai bên mặt cô ta.
“Cô là ai?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng hỏi, “Cố Niệm đâu rồi?”
“Em chính là Cố Niệm mà! Chiêu Dương, anh đang nói gì vậy? Hay là anh hiểu lầm gì em rồi?” Mục Kỳ San tội nghiệp nói nhưng trong lòng đã có một cảm giác sợ hãi trào dâng.
Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, Sở Chiêu Dương đã nhận ra cô ta!
Sở Chiêu Dương buông mặt cô ta ra, gọi điện thoại cho Mạc Cảnh Thịnh, “Cố Niệm có ở cục cảnh sát không?”
“Không có, cô ấy vẫn chưa tới.” Mạc Cảnh Thịnh nói, “Có chuyện gì rồi?”
“Ừ.” Sở Chiêu Dương không nói cụ thể, bây giờ anh còn chưa biết chuyện gì, chỉ biết Cố Niệm ở trước mắt anh chỉ là đồ giả mạo.
“Cố Niệm có một chuỗi vòng chân, bên trong có chip định vị. Bây giờ được định vị đang ở sở cảnh sát.”
Mạc Cảnh Thịnh trầm trâm một lát: “Hay là cô ấy làm rơi ở sở cảnh sát?”
“Không đâu, cô ấy chưa bao giờ tháo nó xuống.” Sở Chiêu Dương khẳng định chắc chắn.
Bởi vì Cố Niệm đã đồng ý với anh, tuyệt đối sẽ không bao giờ tháo nó xuống. Hơn nữa ngay cả lúc tắm cô cũng chưa từng tháo nó ra. Anh rất yên tâm về kỹ thuật của Văn gia, cho dù có ở trong môi trường nước thì con chip cũng không bị ảnh hưởng.
Hàng đêm khi anh ở bên Cố Niệm cũng vẫn luôn nhìn thấy ánh sáng màu vàng hồng của chiếc vòng chân đó chập chờn lúc lắc trên cổ chân trắng nõn của Cố Niệm.
“Có ảnh chụp không? Để tôi cho người tìm.” Mạc Cảnh Thịnh không hỏi nhiều nữa, lập tức nói.
Đối với Sở Chiêu Dương, anh ta luôn tín nhiệm như vậy.
“Có.” Sở Chiêu Dương cúp điện thoại, gửi ảnh chuỗi vòng chân cho Mạc Cảnh Thịnh.
Còn Mạc Cảnh Thịnh làm thế nào để tìm được chuỗi vòng chân ấy thì anh cũng không quan tâm đến nữa.
Mục Kỳ San vẫn sống chết nói mình là Cố Niệm.
Cô ta chắc chắn rằng, chỉ cần mình sống chết nói mình là Cố Niệm, Sở Chiêu Dương không có chứng cứ thực chất thì chẳng phải là không thể làm gì cô ta được?
Hơn nữa, nếu cô ta thực sự thừa nhận thì chắc chắn Ngôn Luật cũng không tha cho cô ta. Cô ta vẫn nhớ kỹ sự băng lạnh khi khẩu súng đó đặt vào mi tâm cô ta.
Nhưng đáng sợ nhất vẫn là ánh mắt Ngôn Luật nhìn cô ta, vẻ mặt tàn khốc lạnh lẽo giống như nhìn người chết khiến cô ta run rẩy, trái tim cô ta như bị người ta nắm lấy, đau đớn như bị véo lấy.
Nghĩ đến Ngôn Luật, Mục Kỳ San liền giật mình, dù thế nào cô ta cũng không được thừa nhận mình không phải là Cố Niệm.
“Chiêu Dương, anh sao vậy? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Bộ dạng Mục Kỳ San bất lực, “Anh mau thả em ra đi, em đau quá.”
Lúc này Cà Ri đang được người ta dẫn đi kiểm tra, Sở Chiêu Dương nói Cà Ri không được khỏe không phải là mượn cớ, cho nên sáng nay anh mới đưa Cà ri đi cùng, dự định sau khi đưa Cố Niệm đến cục cảnh sát sẽ đưa Cà Ri đi khám xem sao.
Không có Cà Ri ở đây không có người nhe nanh đe dọa Mục Kỳ San. Mục Kỳ San to gan hơn, làm ra bộ dạng đáng thương cho Sở Chiêu Dương xem. Cô ta mang khuôn mặt của Cố Niệm làm ra biểu cảm đó, Sở Chiêu Dương chỉ cảm thấy buồn nôn.
Niệm Niệm của anh...
Sở Chiêu Dương lạnh mặt, hai mắt nhắm nghiền.
Lúc này, cửa phòng được mở ra, Thi Hoằng Trạch vội vã đi vào, nhìn thấy tình thế trong phòng liền ngẩn người ra.
Sở Chiêu Dương đang cho vệ sĩ làm gì Cố Niệm thế này?
Sở Chiêu Dương xưa nay vẫn luôn nâng niu Cố Niệm như món bảo bối, người khác liếc mắt nhìn cô thì anh đã không vui vẻ gì, đừng nói đến để ba bốn gã đàn ông thô lỗ chạm vào người cô.
Hơn nữa, thông qua chuyện lần đó Cố Niệm bị bắt cóc, anh ta cũng biết rằng, Cố Niệm có quan hệ rất tốt với đám vệ sĩ của Sở Chiêu Dương. Tuy cô cũng chỉ quen biết một vài người trong đám vệ sĩ ấy, nhưng bởi vì các vệ sĩ thường xuyên nói chuyện với nhau, nên đều biết cách cư xử của Cố Niệm. Họ đều rất yêu mến và tôn kính Cố Niệm, càng đừng nói đến chuyện đối xử với cô như vậy.
Thi Hoằng Trạch nghi ngờ nhìn Sở Chiêu Dương, “Sở thiếu?”
“Cô ta không phải là Cố Niệm.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
“Chiêu Dương, anh đang nói gì vậy hả? Em là Cố Niệm đây mà! Anh sao vậy hả? Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy hả? Em là Niệm Niệm của anh đây mà!” Mục Kỳ San khóc lóc nói.
Lúc này cô ta cũng chỉ có thể nghĩ ra được cách này.
Chính là sống chết thế nào cũng phải nói mình là Cố Niệm, nếu không cô ta coi như xong!
“Câm miệng!” Sở Chiêu Dương hung dữ trừng mắt nhìn cô ta.
Đối với khuôn mặt giống hệt Cố Niệm này, Sở Chiêu Dương không hề có một tia thương xót nào, mà chỉ cảm thấy buồn nôn.
Người phụ nữ này dám giả mạo khuôn mặt của cô!
Anh sẽ không để cho người khác giả mạo khuôn mặt này của Cố Niệm, nhưng cũng tuyệt đối không vì khuôn mặt này mà có một chút tiếc thương nào đối với cô ta.
“Cho dù là chị em sinh đôi cũng không thể giống như vậy được.” Sở Chiêu Dương nhìn Thi Hoằng Trạch, “Anh xem xem, mặt cô ta rốt cuộc là có vấn đề gì.”
Khi Sở Chiêu Dương nói người phụ nữ trước mặt không phải là Cố Niệm, Thi Hoằng Trạch còn hơi khiếp sợ. Nhưng sau khi nghe người phụ nữ này nói, Thi Hoằng Trạch đã không còn nghi ngờ nữa. Cố Niệm sẽ không nói như vậy.
Thi Hoằng Trạch gật đầu, vệ sĩ khống chế Mục Kỳ San, không cho cô ta cử động.
Thi Hoằng Trạch đi tới, nhìn mặt Mục Kỳ San, trông giống y hệt như Cố Niệm, Thi Hoằng Trạch cũng cảm thấy không ổn lắm, không thoải mái giơ tay đặt lên mặt cô ta.
Sở Chiêu Dương lạnh giọng nhắc nhở: “Cô ta không phải là Cố Niệm, mà chỉ là một kẻ giả mạo. Cố Niệm không biết đã bị giấu ở đâu rồi.”
Thi Hoằng Trạch rùng mình, lập tức đặt tay lên mặt Mục Kỳ San.
Thi Hoằng Trạch y thuật cao siêu, năng lực quan sát cũng rất đáng kinh ngạc. Cho dù không phải là chuyên gia trong lĩnh vực phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng là con át chủ bài của bệnh viện Sở Thiên, đồng thời còn là bác sĩ cá nhân của Sở Chiêu Dương, tất cả các chuyên ngành đều phải có sự hiểu biết tương đối. Dù không góp mặt trong lĩnh vực phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng nếu anh ta thực sự ra tay, thì tuyệt đối sẽ là nhân tài hàng đầu trong lĩnh vực này.
Ngón tay thon dài của Thi Hoằng Trạch thăm dò xương cốt trên mặt Mục Kỳ San khiến cô ta giật mình.
Ngón tay Thi Hoằng Trạch ấm áp nhưng Mục Kỳ San lại cảm thấy nó vô cùng băng lãnh, trái tim cô ta khẩn trương đập bình bịch, trên mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
Cảm giác ngón tay của Thi Hoằng Trạch sờ xuống cằm cô ta, rồi lại ấn vào xương gò má, khung mũi, sơn căn*.
*Sơn căn: phần gốc đầu mũi nằm giữa hai đầu mắt.
Không bỏ qua bất kỳ chỗ xương nào trên mặt.
Sau đó Thi Hoằng Trạch buông lỏng tay, quay đầu nói với Sở Chiêu Dương: “Đúng là đã phẫu thuật thẩm mĩ. Đối phương có kỹ thuật và tay nghề vô cùng tiên tiến, bình thường không thể nhìn ra được.”
Nếu không phải là Thi Hoằng Trạch mà là một bác sĩ nào khác, dù có thử cũng không thể nhận ra được.
Sở Chiêu Dương bước về phía trước, trực tiếp bóp lấy cổ Mục Kỳ San, “Cố Niệm đang ở đâu?”
Mục Kỳ San vừa định phủ nhận, đã nghe Sở Chiêu Dương nói: “Đừng phủ nhận, cô không phải là Cố Niệm. Nói cho tôi biết, Cố Niệm đang ở đâu?”
“Em không biết anh đang nói cái gì cả, em chính là Cố Niệm đây mà!” Mục Kỳ San sống chết nhận mình là Cố Niệm, “Sở Chiêu Dương, anh là đồ không có nhân tính, tại sao lại đối xử với em như vậy! Có phải bên ngoài anh có người phụ nữ khác, cho nên mới cố ý đổ oan cho em đúng không?”
Sở Chiêu Dương nheo mắt lại, đột nhiên lạnh lùng nói: “Mục Kỳ San?”
Mục Kỳ San bỗng trợn tròn mắt nhìn anh.
Sở Chiêu Dương biết anh đã nói đúng.
“Chiều qua, người Cố Niệm gặp cuối cùng là cô.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
“Em không biết anh đang nói cái gì hết, em chính là Cố Niệm!” Mục Kỳ San vẫn kiên trì nói.
Thấy cô ta vẫn không chịu nói thật, Sở Chiêu Dương giận dữ đến mức ngay cả đôi mắt cũng đầy tơ máu. Cố Niệm còn chưa biết đang chịu khổ cực ở đâu, không biết sống chết thế nào, mà cô ta còn ở đây giả bộ thế này.
Sở Chiêu Dương càng giận dữ hơn, bàn tay bóp cổ cô ta càng dùng lực hơn, “Cố Niệm đang ở đâu?”
Anh cố gắng khống chế lắm mới giữ cho đôi tay của mình không run rẩy, không thể để Mục Kỳ San nhìn ra anh đang sợ hãi.