Hai con ngươi co lại, bắt gặp ánh mắt sắc nhọn lạnh lẽo của Ngôn Luật.
Lúc trước còn bị hành hạ đến mức thần trí mơ màng, nhưng bây giờ chỉ một cái rùng mình đã khiến cô ta hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ta đọc hiểu được lời cảnh cáo trong mắt Ngôn Luật.
Ngôn Luật bảo cô ta cẩn thận, đừng khai gã ra, nếu không thì đừng mong giữ được cái mạng này.
Mục Kỳ San run rẩy, viên cảnh sát phụ trách áp giải cô ta nghi hoặc nhìn.
Cô ta không dám nhìn sang phía Ngôn Luật nữa, cho nên viên cảnh sát cũng không nhìn ra đươc điều gì.
***
Xe dừng lại dưới hầm của Lan Viên, Sở Chiêu Dương cứ thế ôm Cố Niệm về thẳng nhà.
Khi thím Dư mở cửa ra, thấy Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm về, sắc mặt Cố Niệm lại trắng bệch như vậy, không khỏi giật mình kinh hãi.
“Thím Dư, tôi không sao.” Cố Niệm nói.
Nhưng bộ dạng đó đâu có giống người không sao chứ!
“Tôi nấu cháo xong rồi.” Thím Dư nói, “Cố Niệm, bây giờ cô ăn luôn hay là nghỉ ngơi một lát rồi ăn sau?”
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn Cố Niệm, Cố Niệm nói: “Tôi ăn luôn bây giờ.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, liền ôm Cố Niệm đi đến phòng ăn.
Cháo vẫn được đặt trên bếp, thím Dư hầm cháo với xương heo.
Bà múc cháo ra cho Cố Niệm, để cô ăn từ từ.
Cố Niệm thực sự đói bụng, một hơi ăn hết hai bát cháo.
“Tôi ăn no rồi.” Cố Niệm đặt thìa vào chiếc bát trống không.
Sở Chiêu Dương thấy cô ngoan ngoãn nhu thuận, dáng dấp hệt như một cô gái bé nhỏ đáng yêu. Anh cũng không ép cô ăn quá nhiều, dạ dày rỗng lâu như vậy, một lúc ăn nhiều quá cũng không tốt.
“Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm bỗng nghĩ đến cái giường đó trong phòng ngủ, có lẽ Mục Kỳ San cũng đã từng nằm ngủ trên đó. Vừa nghĩ tới việc Mục Kỳ San đã từng ngủ trên chiếc giường đó, Cố Niệm liền cảm thấy buồn nôn.
Cô nắm chặt lấy áo sơ mi của Sở Chiêu Dương: “Em không muốn về đó, cứ... cứ ngồi ở phòng khách đi, em muốn ngồi ở sofa một lát.”
Cô thấp thỏm nhìn Sở Chiêu Dương, có chút sợ hãi Sở Chiêu Dương nhìn ra được điều gì đó.
Tuy cô đã quyết định buông bỏ chuyện này nhưng nó không hề đơn giản. Dù sao để vượt qua cửa ải trong lòng này, cô vẫn cần một chút thời gian.
Sở Chiêu Dương chỉ im lặng nhìn cô, gật đầu: “Được.”
Anh ôm cô ngồi xuống, thím Dư thu dọn nhà bếp xong, không làm phiền đến hai người họ nữa.
Sở Chiêu Dương vẫn ôm Cố Niệm vào trong lòng, hỏi nhẹ: “Trên đường anh còn chưa hỏi em có phải chịu khổ sở gì không?”
Cố Niệm lắc đầu: “Khi em tỉnh lại đã ở trong căn phòng đó rồi, ngoài khung cảnh vừa đen kịt vừa lạnh lẽo ra thì không còn gì nữa. Cũng không có ai vào trong phòng, chỉ có một mình em thôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Kể lại cho anh nghe.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm hồi tưởng lại nói: “Hôm qua Mục Kỳ San nói với em, có một người đàn ông theo đuổi nó, nhưng con bé không thích gã đấy. Nó bị người đàn ông đó theo dõi, tuy cũng đã báo cảnh sát, nhưng chuyện này cảnh sát cũng chỉ giáo dục qua loa chứ không biết làm thế nào với tên đó, cho nên con bé muốn nhờ em giúp đỡ.”
“Con bé muốn em đi cùng để nói rõ ràng mọi chuyện với gã kia.” Cố Niệm ở trong lòng Sở Chiêu Dương, từ từ thả lỏng, “Em thực sự thấy hối hận vì đã đồng ý với nó.”
Không chỉ bởi vì cô bị bắt đi, mà hơn thế nữa bởi vì Mục Kỳ San đã đến đây, mạo xưng là cô. Nếu không phải do cô quá sơ ý thì Mục Kỳ San đã không có cơ hội đó.
Thấy Cố Niệm nắm chặt tay, kéo chặt vạt áo của anh. Sở Chiêu Dương dịu dàng nắm lấy tay cô, độ ấm từ lòng bàn tay chầm chậm xuyên thấu qua bàn tay truyền đến tứ chi, chảy đến lục phủ ngũ tạng. Anh chỉ yên lặng trấn an cô như vậy, khiến Cố Niệm từ từ thả lỏng.
Ngửi được mùi hương bạc hà trên người anh, cơ thể vừa mới thả lòng đột nhiên cứng đờ. Không biết Mục Kỳ San có từng ở trong lòng anh ngửi được mùi hương mát lạnh đó không? Cố Niệm không để mình suy nghĩ miên man thêm nữa, hít sâu vài cái để bản thân cố bình tĩnh lại.
“Em đến quán cà phê hẹn gặp, Mục Kỳ San thuê một phòng riêng. Kết quả vừa vào trong phòng đã nhìn thấy gương mặt đó của nó...” Cố Niệm nghĩ lại cảnh tượng lúc ấy, đến bây giờ cô vẫn còn thấy buồn nôn.
Cảm giác buồn nôn lan tới khiến mặt Cố Niệm trắng bệch đi.
Sở Chiêu Dương vội vỗ sau lưng cô, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Em lập tức cảm thấy có gì không ổn, chưa nói gì với con bé định xoay người đi luôn, nhưng lại bị tiêm thuốc mê.” Cố Niệm nói, “Khi em tỉnh lại thì đã ở trong căn phòng đó. Ở đó không có cửa sổ, cửa thoát khí cũng không có ánh sáng lọt vào được, chỉ một màu đen kịt, cho nên em không biết thời gian ra sao.”
“Dù sao thì khi em ở trong đó cũng không có ai xuất hiện. Em cũng không dám kêu la, sợ bên ngoài có người canh gác.” Cố Niệm giải thích.
“Không sao rồi.” Sở Chiêu Dương thở dài một hơi, không bị ai làm khó là tốt rồi.
Sở Chiêu Dương cúi đầu hôn lên trán cô.
Động tác quen thuộc như vậy.
Đôi môi nóng bỏng một lần nữa dán trên đó, mới cảm thấy chân thực.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, khi đôi môi anh vừa chạm đến, cơ thể Cố Niệm bỗng nhiên cứng đờ.
Sở Chiêu Dương khẽ nhíu mày, đôi môi rời khỏi, nhìn thẳng vào cô.
Sắc mặt Cố Niệm trắng bệch hơn cả lúc nãy, rõ ràng là cả người cô đều cứng đờ, dường như cô đang cố nín nhịn gì đó.
Sở Chiêu Dương che đậy cảm xúc, cúi đầu nắm lấy tay Cố Niệm, sờ lên đó, miết lấy tay cô, cảm giác vẫn vô cùng quen thuộc.
Ngay cả cảm giác khi ôm cô cũng đều giống nhau.
Người đang ở trong lòng anh đúng là Cố Niệm.
Sở Chiêu Dương không nghi ngờ.
Cho dù kẻ chủ mưu đứng đằng sau chuyện này là ai, có thể tìm được một người đóng giả Cố Niệm đã không phải chuyện dễ dàng gì, không thể tìm được người thứ hai như vậy được.
Chỉ là phản ứng của Cố Niệm khiến anh thấy rất lo lắng.
Còn đang nghĩ ngợi, chuông cửa đã reo lên.
Thím Dư bấy giờ đang lánh đi để hai người họ có không gian riêng liền đi ra mở cửa.
Cố Niệm nghe thím Dư nói: “Bác sĩ Thi.”
Quay đầu nhìn, là Thi Hoằng Trạch tới.
Cố Niệm vội vã muốn ngồi xuống, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn ôm lấy, không cho cô cử động.
Ánh mắt Sở Chiêu Dương lóe lên, cố ý cọ sát vào bên tai cô, nói: “Có phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy đâu.”
Vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Cố Niệm.
Chỉ thấy vành tai cô bỗng đỏ bừng lên, giống như bị thiêu đốt, khẽ giật giật như chú thỏ con, vô cùng đáng yêu.
Cô hơi cúi đầu xuống, nhưng không có vẻ khác thường khi nãy nữa. Nhân lúc Thi Hoằng Trạch thay giày, nhanh chóng trừng mắt nhìn anh.
Sở Chiêu Dương thở dài một hơi, đây vẫn là Cố Niệm của anh, không hề thay đổi.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, trong lòng Sở Chiêu Dương lại thấy ngứa ngáy, muốn hôn cô. Dáng vẻ ấy thực sự rất đáng yêu, vô cùng mê hoặc.
Nhưng Thi Hoằng Trạch đã đi vào nhà, Sở Chiêu Dương đành phải nín nhịn, nói với Cố Niệm: “Để anh ta kiểm tra qua cho em đi.”
“Em không sao đâu.” Cố Niệm nói, chẳng qua chỉ là một đêm không ngủ nên tinh thần hơi sa sút thôi mà.
“Chỉ đo nhiệt độ một chút cũng được.” Sở Chiêu Dương nói.
Dù sao thì Thi Hoằng Trạch cũng đã tới đây, không thể để phí công anh ta được.
Thi Hoằng Trạch đã mang những dụng cụ cần thiết đến, khám cho Cố Niệm, xác nhận đúng là cô không sao cả, Sở Chiêu Dương mới yên tâm.
“Chúng tôi vừa đưa Mục Kỳ San đến cục cảnh sát, Mạc Cảnh Thịnh đang thẩm vấn cô ta, bây giờ vẫn chưa có kết quả.” Thi Hoằng Trạch nói qua tình hình, “Trước đây khi ở bệnh viện, cô ta sống chết không chịu nói, có lẽ là Mạc Cảnh Thịnh cho người thẩm vấn cũng vẫn vậy thôi.”
Sở Chiêu Dương gật đầu, tỏ ý đã biết.
Chỉ e, Mục Kỳ San thực sự sợ hãi kẻ đứng sau lưng cô ta.
Rốt cuộc là ai lại có thể khiến loại người ích kỉ như Mục Kỳ San sợ hãi như vậy?
Đây là chuyện phải ngồi tù, cô ta thà ngồi tù mấy năm, cũng không chịu khai ra kẻ đứng sau.
Sau khi chắc chắn Cố Niệm không sao cả, Thi Hoằng Trạch mới về bệnh viện.
Thi Hoằng Trạch đi ra cửa, Sở Chiêu Dương thấy Cố Niệm có vẻ mệt mỏi, liền muốn ôm cô về phòng ngủ.
“Em không muốn đi.” Cố Niệm tội nghiệp nói, cô còn chưa sẵn sàng để ngủ trên chiếc giường đó.
“Tại sao?” Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn, nhận thấy sự kháng cự trong mắt Cố Niệm.
Không khỏi nghĩ đến lúc đầu Cố Niệm không muốn về phòng ngủ.
Cố Niệm không nói lý do, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt.
Cô cắn răng nói, “Không sao, hay là cứ về đi.”
Cô sợ Sở Chiêu Dương nhìn ra có điều bất thường, cô vòng hai tay lên cổ Sở Chiêu Dương, vùi mặt vào trong cổ anh: “Em buồn ngủ rồi.”