Mục Lam Thục thở phào một hơi, nói: “Nếu có thể thì giúp tôi báo cảnh sát đi.”
Mục Lam Thục chỉ vào Thôi Hân Mi: “Cô ta cứ quấy rầy tôi.”
“Không thành vấn đề.” Hàng xóm nhanh chóng nói.
Thôi Hân Mi ở bên ngoài gây náo loạn, bọn họ ở nhà cũng không được yên ổn.
Hàng xóm không nói hai lời gọi điện thoại cho cảnh sát, Thôi Hân Mi thấy Mục Lam Thục lại dám làm lớn chuyện đến mức này, liền thấy sợ hãi, định rời đi.
Lần này ngược lại Mục Lam Thục không những không tha cho bà ta mà còn lôi đi, không cho Thôi Hân Mi đi.
Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, hỏi xem giữa hai người xảy ra tranh chấp gì.
Mục Lam Thục không khách khí nói: “Cô ta cứ bám lấy tôi, không cho tôi về nhà.”
Hàng xóm đứng bên cạnh gật đầu: “Tôi có thể làm chứng.”
Thôi Hân Mi hung tợn quát người hàng xóm, chuyện nhà họ, bà ta thì liên quan gì cơ chứ!
“Đồng chí cảnh sát, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi là họ hàng thân thích mà.” Thôi Hân Mi vội vàng cười giải thích: “Chị ấy là chị chồng tôi.”
“Hai người mâu thuẫn nội bộ gia đình sao?” Cảnh sát hỏi.
“Không phải, tôi đã sớm không còn coi cô ta người thân nữa.” Mục Lam Thục hừ lạnh nói, “Con gái cô ta suýt nữa thì hại chết con gái tôi, bây giờ còn đang bị tạm giam, cô ta đến đây cầu xin tôi hủy bỏ tố tụng, để con gái cô ta được thả ra, nhưng tôi không đồng ý.”
Hàng xóm ở bên cạnh nghe thấy cũng giật mình kinh hãi.
Không thể ngờ lại có chuyện như vậy.
Cảnh sát gật đầu, nói với Thôi Hân Mi: “Nếu là như vậy thì cho dù cô Mục có không khởi kiện thì con gái bà cũng không được thả ra. Cô ta đã phạm pháp, chỉ cần có chứng cớ rõ ràng, thì cho dù cô Mục không khởi kiện cũng không có ích gì.”
Thôi Hân Mi nhìn viên cảnh sát, hỏi, “Anh... Anh gạt tôi đúng không...”
Mục Lam Thục cười lạnh một tiếng: “Người ta lừa cô làm gì?”
Thôi Hân Mi liền luống cuống, cũng không cần Mục Lam Thục đuổi liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
Nhưng bà ta vừa về đến chung cư đã thấy một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khôi ngô cường tráng đứng trước cửa nhà, dáng vẻ vô cùng hung dữ.
Thôi Hân Mi theo bản năng rụt lại.
“Ừm... Anh tìm ai?” Lúc này, thái độ bà ta vô cùng mềm dẻo, mềm nắn rắn buông.
“Tôi là chủ nhà ở đây, nhà các người thuê đã hết hạn, tôi đến để thông báo các người mau dọn đi.” Người đàn ông nói.
Thôi Hân Mi hoàn toàn không biết tiền nhà khi nào đến hạn, khi dọn đến ở bà ta cũng không hề hỏi.
Tất cả đều do Mục Kỳ San xử lý, bà ta không quan tâm đến chuyện gì cả.
Khi đó bà ta một lòng một dạ nghĩ rằng Mục Kỳ San có bản lĩnh, đâu có để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh đó.
“Tôi... Tôi không biết, khi nào thì hết hạn?” Thôi Hân Mi hoàn toàn không có ý kiến gì, hoang mang lo sợ hỏi.
Người phụ trách những chuyện này là Mục Kỳ San, hiện giờ còn đang ở trung tù.
“Trong ngày hôm nay, cho nên, hôm nay tối đến nhắc nhở các người.” Chủ nhà nói rất không khách khí.
Nhưng Thôi Hân Mi cũng không dám tính toán với đối phương như vậy, vội vàng nói: “Vậy chúng tôi thuê tiếp.”
Không ở đây, Thôi Hân Mi cũng không biết phải ở đâu nữa.
Bà ta cũng không hiểu biết gì về thành phố B, sau khi đến đây cũng không tìm công việc gì, chỉ ở nhà chơi. Mục Kỳ San cho bà ta rất nhiều tiền sinh hoạt, bà ta hoàn toàn không cần bận tâm lo lắng chuyện cuộc sống.
Bà ta cũng không có việc gì làm ngoài đi dạo phố, shopping, nhưng cũng chỉ là chơi bời, còn việc phải sống ở thành phố B như thế nào bà ta không hề hay biết gì.
“Được, tiền thuê nửa năm 48 vạn.” Chủ nhà nói.
“Sao lại đắt như vậy chứ!” Thôi Hân Mi kinh ngạc kêu lên.
“Bà không nhìn xem đây là ở đâu, diện tích bao nhiêu à? Một tháng 8000 đã là rẻ lắm rồi đấy.” Chủ nhà mất kiên nhẫn nói.
Đừng nói đến tiền thuê nửa năm, ngay cả thuê ngắn hạn bà ta cũng không thuê nổi.
Bình thường Mục Kỳ San chỉ đưa tiền tiêu hàng ngày cho bà ta, ngoài ra không đưa thêm. Tuy tiền tiêu hàng ngày không ít, nhưng Thôi Hân Mi đắc ý, cho rằng những ngày tháng tươi đẹp sắp đến nên cũng không biết thu vén. Mục Kỳ San cho bà ta bao nhiêu, bà ta tiêu bấy nhiêu, trong tay căn bản không còn có tiền thừa.
“Có thuê nữa hay không? Không thuê thì dọn đi tôi còn cho người khác thuê.” Chủ nhà thô lỗ nói.
Thôi Hân Mi nhìn chủ nhà không phải người tốt tính gì, một mình bà ta cũng không đánh lại được ông ta.
Bà ta rụt cổ lại nói: “Như vậy đi, thuê nhà hay ký hợp đồng gì gì đó bình thường đều là con gái tôi lo, tôi không biết gì hết. Cho nên tôi cũng không biết hôm nay tiền nhà đến hạn. Anh có thể cho tôi chút thời gian được không, tôi cũng phải thu dọn đồ đạc rồi mới dọn đi được chứ?”
Chủ nhà cũng không phải người không biết lý lẽ, gật đầu đồng ý: “Được, tôi cho bà hai ngày, ngày kia phải trả lại nhà trống cho tôi. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Bây giờ nghe đến hai chữ cảnh sát, Thôi Hân Mi đã thấy đau lòng, lòng thầm nghĩ tại sao người ở thành phố lớn động cái là đòi báo cảnh sát vậy chứ.
Chủ nhà nói xong liền rời đi, Thôi Hân Mi ở nhà đứng ngồi không yên. Nếu không cứu được Mục Kỳ San ra thì bà ta cũng không có nhà để về. Thôi Hân Mi nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nghĩ đến Sở Chiêu Dương.
Chẳng phải Mục Lam Thục đã nói là Sở Chiêu Dương cứu Cố Niệm hay sao, có lẽ cậu ta cũng biết Mục Kỳ San?
Thôi Hân Mi cắn răng, quyết định đi tìm Sở Chiêu Dương.
Bà ta không biết tập đoàn Sở Thiên ở đâu, cho nên, đành bắt một chiếc xe. Xe taxi dừng tại trước cổng tập đoàn Sở Thiên, Thôi Hân Mi xuống xe, nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt. Bà ta ngửa đầu nhìn tầng lầu cao nhất, độ cao đó đủ để khiến bà ta choáng ngợp.
Nguy nga tráng lệ như vậy.
Khó có thể tưởng tượng được Sở Thiên lại lớn như thế, kiến trúc vô cùng đồ sộ.
Bà ta cho rằng dù có lợi hại cỡ nào cũng chỉ mười mấy tầng lầu đã là ghê gớm lắm rồi. Nhưng bây giờ xem ra, tập đoàn Sở Thiên trong mắt bà ta thật choáng ngợp, choáng ngợp như cảm giác Sở Chiêu Dương mang lại.
Thôi Hân Mi mới chỉ nghe Mục Lam Thục kể Sở Chiêu Dương giỏi giang thế nào, gia tộc nhà họ Sở có địa vị cao quý ra sao. Nhưng bà ta chưa được thực sự nhìn thấy, bà ta đến thành phố B bao lâu chứ, đã bao giờ được tiếp xúc với những thứ này đâu?