Hướng Dư Lan cả giận nói: “Đừng có so sánh bà ta với cậu con!”
“Với con mà nói thì...” Đều như nhau cả thôi.
Hướng Dư Lan không muốn nghe Sở Chiêu Dương nói nữa, lập tức cắt ngang, “Đủ rồi.”
“Nói chung là, mẹ không vừa mắt với Cố Niệm.” Hướng Dư Lan cứng giọng nói.
Sở Chiêu Dương gật đầu: “Con biết rồi, không làm phiền mẹ nữa.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
“Đúng thế.” Hướng Dư Lan lại lấy máy massage mặt ra, thoa chút kem dưỡng da lên, rồi di chuyển máy massage trên mặt, nói tiếp, “Cho nên ngay từ đầu em đã không vừa mắt con nhỏ Cố Niệm đó. Chưa nói tới bản thân cô ta, nhưng trong nhà có mấy người thân thích như vậy, em không hy vọng họ giúp được gì cho Chiêu Dương, nhưng cũng không thể ngáng chân nó được chứ! Từng người từng người một, ngoài việc làm Chiêu Dương mất mặt ra thì chẳng làm được việc gì tốt cả!”
Hướng Dư Lan không nói gì buồn bực nhìn chằm chằm vào điện thoại, nó thì biết cái gì chứ?
Biết bà không vừa mắt với Cố Niệm, sau đó thì sao?
Chỉ nói một câu biết rồi, rốt cuộc là muốn như thế nào chứ?
Thấy Sở Gia Hoành bỏ tờ báo sang một bên, nhưng cũng không lên tiếng, Hướng Dư Lan đi đến bên, đẩy ông ta một cái: “Anh nói đi chứ, bây giờ phải làm sao đây?”
Mà Sở Chiêu Dương cũng không để tâm đến chuyện của Thôi Hân Mi nữa.
***
“Em lo lắng cái gì chứ?” Sở Gia Hoành xùy một tiếng, “Cứ để từ từ rồi xử lý đám người nhà Cố Niệm. Bây giờ Chiêu Dương đang thích nó, cho nên có chuyện gì cũng phải nín nhịn. Đợi một thời gian nữa, mọi chuyện nóng lên, người nhà Cố Niệm lại đổ thêm dầu vào lửa, nó sẽ không nín nhịn được nữa.”
Đêm đó, ở biệt thự Sở gia, buổi tối Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hướng Dư Lan kể lại chuyện Thôi Hân Mi gây rối lúc chiều ở cổng tập đoàn Sở Thiên cho Sở Gia Hoành nghe.
“Cứ để người nhà Cố Niệm làm đi, càng làm to càng tốt, đến lúc đó không cần chúng ta làm gì Chiêu Dương đã không chịu nổi trước.” Sở Gia Hoành hừ lạnh một tiếng, “Anh thấy, cũng sắp đến lúc rồi đấy.”
“Đám họ hàng thân thích của con nhỏ Cố Niệm kia đã đến tận công ty nhà chúng ta gây chuyện rồi!” Hướng Dư Lan ngồi trước bàn trang điểm, đang cầm bông trang điểm thoa kem dưỡng ẩm lên mặt.
Hướng Dư Lan nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, cứ để cho họ tự làm đi.”
Với kiểu người như người đàn bà chanh chua đanh đá kia, có lẽ thực sự họ cũng không cần phải làm gì cả.
Nhắc đến chuyện này liền thấy tức giận, bà ta ném bông trang điểm lên bàn, rồi quay đầu nói với Sở Gia Hoành: “Ông xem, công ty có bao nhiêu nhân viên ở đó, vậy mà mợ của con bé đó lại gây chuyện ầm ĩ như vậy, có mất mặt không cơ chứ? Nhà chúng ta không còn mặt mũi gì nữa rồi! Để đám nhân viên đó chê cười, sau lưng còn có bao nhiêu người đang đàm tiếu chê cười chúng ta kia kìa!”
***
Cũng nhờ có Hướng Dư Lan căn dặn bảo vệ, cho nên Thôi Hân Mi không thể vào được Sở Thiên, càng không gặp được Sở Chiêu Dương. Thôi Hân Mi xin lại căn nhà, còn bị chủ nhà đuổi đi. Bà ta chạy đi tìm Mục Lam Thục, Mục Lam Thục cũng không thèm để ý đến bà ta.
Sở Gia Hoành đang ngồi trên giường, dựa vào đầu giường đọc báo.
Nghe vậy, ông ta cũng không vui nhíu mày: “Thật là quá quắt! Sở gia chúng ta có phải ai cũng trèo lên được đâu cơ chứ!”
Nhưng Mục Lam Thục bị bà ta quấy nhiễu liên tục cũng thấy vô cùng phiền phức. Tuy không gặp bà ta, nhưng Thôi Hân Mi liên tục ấn chuông cửa, gào hét bên ngoài, ngày nào cũng đến.
Mục Lam Thục bất đắc dĩ không biết làm thế nào đành phải gọi điện cho Mục Định Kiệt, để ông ta đến đưa Thôi Hân Mi đi.
Lúc này Mục Định Kiệt mới biết chuyện của Mục Kỳ San, hóa ra bình thường tuy Thôi Hân Mi hay gây náo loạn, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta cũng vẫn sợ Mục Định Kiệt trách cứ.
Sau khi biết chuyện, Mục Định Kiệt vội vàng đi đến thành phố B.
Mục Lam Thục cũng không nói những chuyện này cho Cố Niệm biết, dù sao thì chuyện của Mục Kỳ San bà cũng không thèm quan tâm, cũng không muốn Cố Niệm hao tâm tốn sức để tâm đến.
***
Trong nhà giam, Mục Kỳ San được quản ngục dẫn đến phòng thăm phạm nhân.
Ngôn Luật đã ngồi ở bên trong.
Mục Kỳ San đi ra cửa, chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Luật.
Cô ta ngồi xuống đối diện Ngôn Luật, quản ngục gật đầu với Ngôn Luật, rồi đi ra ngoài, đứng ở cửa.
Trong căn phòng hình vuông không lớn lắm, chỉ có Ngôn Luật và Mục Kỳ San.
Ngôn Luật lãnh đạm nhìn Mục Kỳ San: “Cô muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Mục Kỳ San hung dữ nhìn Ngôn Luật: “Tại sao tôi muốn gặp anh, anh còn không biết hay sao?”
Ngôn Luật xùy một tiếng, nói: “Tôi phải biết cái gì?”
“Ngôn Luật!” Mục Kỳ San muốn đập bàn, nhưng hai cổ tay đã bị còng tay cố định lại trên mặt bàn, không thể cử động.
Tâm trạng bị kích động, cho nên hai cổ tay không tự chủ được nhấc lên, bỗng bị chiếc còng tay ngăn lại. Sức lực lớn, khiến cho chiếc còng tay in dấu đỏ lên cổ tay cô ta. Mục Kỳ San đau đớn rên lên, rồi mới chịu ngoan ngoãn không cử động lộn xộn nữa nhưng vẫn nhìn Ngôn Luật với ánh mắt uất hận.
“Nếu như anh đã quên tại sao tôi phải vào đây thì tôi sẽ nhắc lại cho anh nghe!” Mục Kỳ San giận dữ nói.
“Cô có nhắc tôi cũng không biết đâu.” Ngôn Luật không nhanh không chậm nói, “Là tự cô đi phẫu thuật thẩm mĩ cho giống Cố Niệm, rồi bắt cóc cô ấy, mạo xưng thân phận của cô ấy. Có liên quan gì đến tôi chứ?”
“Nhưng tất cả đều là do anh bảo tôi làm!” Mục Kỳ San kích động đứng dậy, hai tay vừa giơ lên đã bị chiếc còng tay cứa một đường, chỉ đành đau đớn thu tay lại.
Lần nay cô ta giơ tay lên không phải muốn đập bàn mà là muốn cào xé mặt Ngôn Luật.
Quản ngục ở ngoài cửa lập tức đi vào, muốn ngăn Mục Kỳ San lại.
Ngôn Luật giơ tay lên dừng động tác của quản ngục lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho anh ta.
Quản ngục gật đầu, rồi lại đi ra ngoài canh chừng.
“Tôi bảo cô thì cô đi làm sao?” Ngôn Luật phì cười, người hơi nghiêng về phía trước.
Hai bàn tay đan vào nhau, đặt trên mặt bàn, nhẹ giọng nói: “Với cái đầu óc này của cô, phải vào đây là đáng lắm.”
“Ngôn Luật!” Mục Kỳ San nổi giận đùng đùng, “Trước kia tôi đúng là mù mắt nên mới thích anh!”
Ngôn Luật không hề để tâm đến lời cô ta nói.
Gã ngả người ra sau dựa vào ghế, nói: “Mục Kỳ San, cô phải hiểu cho rõ. Tôi chỉ đưa ra đề nghị, cô có thể làm vậy. Nhưng, tôi không hề xúi giục cô. Chính cô tìm tôi nhờ giúp đỡ, nhưng cô làm thế nào thì tôi không biết.“
“Cô đi phẫu thuật thẩm mĩ, tôi tìm chỗ cho cô, nhưng ai ngờ là cô lại muốn chỉnh cho giống Cố Niệm chứ?” Ngôn Luật cười lạnh một tiếng.
“Cô bắt cọc Cố Niệm, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi.” Ngôn Luật giễu cợt nhìn cô ta.
Mục Kỳ San cắn chặt răng, đôi môi vì phẫn nộ mà mím chặt run rẩy. Trong mắt bốc hỏa, cô ta chỉ hận không thể xé xác Ngôn Luật ra. Cô ta càng hối hận, trước đây tại sao lại đi thích Ngôn Luật cơ chứ. Bây giờ nghĩ lại mình từng yêu người đàn ông này, cô ta liền cảm thấy ghê tởm!
Cô ta thực sự hối hận, nếu trước kia không quen biết Ngôn Luật thì tốt biết bao.
Không quen biết Ngôn Luật, sẽ không có bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra, cô ta sẽ không phải ngồi tù.
Tất cả đều là tại Ngôn Luật!
Mục Kỳ San ngày càng hận, cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Ngôn Luật, nói “Nhưng anh chính là đồng phạm của tôi, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là do anh chỉ thị!”
Thấy bộ dạng Ngôn Luật như không hề để tâm đến, Mục Kỳ San bỗng nhiên cười lạnh: “Sao anh không hỏi tôi xem tại sao tôi lại muốn gặp anh?”
Ngôn Luật lười nhác nhìn cô ta, ánh mắt đó như đang bố thí cho cô ta.
Không biết tại sao, sự tức giận trên mặt Mục Kỳ San dần biến mất, mơ hồ có chút đắc ý hiện lên.
Ngôn Luật nhíu mày, không hề hoang mang nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
“Anh mau đưa tôi ra, nếu không, tôi sẽ khai anh ra.” Mục Kỳ San đắc ý nói, “Anh tưởng những chuyện anh làm tôi không bắt thóp được sao? Cho dù có chứng cứ hay không, chỉ cần tôi khai ra, phía cảnh sát sẽ đều phải điều tra. Họ chỉ cần điều tra anh, sẽ điều tra ra được điểm khả nghi, không phải sao?”