“Ngôn Luật!” Mục Kỳ San nổi giận đùng đùng, “Trước kia tôi đúng là mù mắt nên mới thích anh!”
Ngôn Luật không hề để tâm đến lời cô ta nói.
Gã ngả người ra sau dựa vào ghế, nói: “Mục Kỳ San, cô phải hiểu cho rõ. Tôi chỉ đưa ra đề nghị, cô có thể làm vậy. Nhưng, tôi không hề xúi giục cô. Chính cô tìm tôi nhờ giúp đỡ, nhưng cô làm thế nào thì tôi không biết.“
“Cô đi phẫu thuật thẩm mĩ, tôi tìm chỗ cho cô, nhưng ai ngờ là cô lại muốn chỉnh cho giống Cố Niệm chứ?” Ngôn Luật cười lạnh một tiếng.
“Cô bắt cọc Cố Niệm, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi.” Ngôn Luật giễu cợt nhìn cô ta.
Ngôn Luật nhướn mày, Mục Kỳ San cảm thấy cô ta đã nói trúng rồi.
Mục Kỳ San cắn chặt răng, đôi môi vì phẫn nộ mà mím chặt run rẩy. Trong mắt bốc hỏa, cô ta chỉ hận không thể xé xác Ngôn Luật ra. Cô ta càng hối hận, trước đây tại sao lại đi thích Ngôn Luật cơ chứ. Bây giờ nghĩ lại mình từng yêu người đàn ông này, cô ta liền cảm thấy ghê tởm!
Cô ta đắc ý nhếch môi lên cười: “Phòng thí nghiệm đó tôi còn chưa quên đâu. Đám người trong đó rồi cũng sẽ bị điều tra ra được thứ gì đó. Rốt cuộc anh có thân phận gì, tại sao lại quen đám người đó? Những kỹ thuật trong đó còn tiên tiến gấp mấy lần ngoài thị trường hiện nay. Tôi không tin anh chỉ là một cảnh sát đơn thuần.”
Cô ta thực sự hối hận, nếu trước kia không quen biết Ngôn Luật thì tốt biết bao.
Nghĩ đến những người đó, Mục Kỳ San chậm rãi nói: “Ánh mắt của những người đó giống như người đã từng giết người. Anh quen được đám người đó, chứng tỏ thân phận của anh cũng không hề đơn giản.”
Không quen biết Ngôn Luật, sẽ không có bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra, cô ta sẽ không phải ngồi tù.
Tất cả đều là tại Ngôn Luật!
Trong đầu không tự chủ được hiện lên một đôi mắt lạnh như băng, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh ánh mắt Ngôn Luật khi gã lấy súng ra dí lên trán cô ta.
Mục Kỳ San ngày càng hận, cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Ngôn Luật, nói “Nhưng anh chính là đồng phạm của tôi, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là do anh chỉ thị!”
Cả người Mục Kỳ San đột nhiên cứng đờ, giống như khối băng lạnh lẽo, đổ rạp lên người cô ta.
Thấy bộ dạng Ngôn Luật như không hề để tâm đến, Mục Kỳ San bỗng nhiên cười lạnh: “Sao anh không hỏi tôi xem tại sao tôi lại muốn gặp anh?”
Sao cô ta lại quên được, bọn họ chắc biết giết người thật.
Ngôn Luật lười nhác nhìn cô ta, ánh mắt đó như đang bố thí cho cô ta.
Ngôn Luật nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng nói: “Đúng là họ đã từng giết người.”
Không biết tại sao, sự tức giận trên mặt Mục Kỳ San dần biến mất, mơ hồ có chút đắc ý hiện lên.
Mục Kỳ San chấn động, cô ta bắt đầu thấy hối hận vì đã buông lời uy hiếp Ngôn Luật.
Ngôn Luật nhíu mày, không hề hoang mang nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
Nhưng đồng thời cô ta cũng không muốn phải ngồi tù!
“Anh mau đưa tôi ra, nếu không, tôi sẽ khai anh ra.” Mục Kỳ San đắc ý nói, “Anh tưởng những chuyện anh làm tôi không bắt thóp được sao? Cho dù có chứng cứ hay không, chỉ cần tôi khai ra, phía cảnh sát sẽ đều phải điều tra. Họ chỉ cần điều tra anh, sẽ điều tra ra được điểm khả nghi, không phải sao?”
Mục Kỳ San khẽ căn môi, dù sao lời đã nói ra rồi cũng không thu lại được, chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách để mình thoát ra ngoài đã rồi mới tính sau.
Ngôn Luật dựa về phía sau, trong khi Mục Kỳ San còn cho rằng Ngôn Luật sắp nói ra câu gì đó uy hiếp cô ta, thì thứ cô ta nghe được lại là: “Được, tôi có thể đưa cô ra ngoài.”
Mục Kỳ San sửng sốt, không ngờ Ngôn Luật lại không hề cảnh cáo cô ta mà nhanh chóng đồng ý như vậy.
“Anh đồng ý thật sao?” Mục Kỳ San kinh ngạc hỏi, không tin vào tai mình nữa.
“Tôi đồng ý.” Ngôn Luật không nhiều lời, “Nhưng chuyện này rất khó, không phải là chỉ một câu nói của tôi là thả được cô ra. Tôi có cách riêng, nhưng cần phải có thời gian.”
Vẻ mặt Mục Kỳ San hoài nghi nhìn Ngôn Luật, cười lạnh một tiếng, “Không phải anh đang trả lời lấy lệ, cố ý kéo dài thời gian đấy chứ.”
“Tôi cũng không phải là Cục trưởng Cục Cảnh sát.” Ngôn Luật cười lãnh đạm nói, “Hơn nữa, cho dù tôi có là Cục trưởng Cục Cảnh sát thì cũng không có quyền nói thả cô thì cảnh sát phải thả cô ra. Tôi có cách để đưa cô ra ngoài, nhưng cô phải cho tôi thời gian để sắp xếp.”
Thần sắc Mục Kỳ San hơi thả lỏng, cô ta có vẻ tin vào lời Ngôn Luật nói.
“Anh cần bao lâu?” Mục Kỳ San lạnh giọng hỏi.
Cô ta thực sự không thể ở đây thêm một ngày nào được nữa rồi.
Đặc biệt là bây giờ Ngôn Luật đồng ý đưa cô ta ra ngoài, cô ta càng sốt ruột hơn, lo lắng hơn lúc trước.
“Một tuần.” Ngôn Luật nói.
Thời gian một tuần, Mục Kỳ San cúi đầu, cảm thấy khoảng thời gian này ở trong phạm vi mình có thể chấp nhận được.
Cô ta gật đầu: “Được, tôi cho anh thời gian một tuần.”
Cô ta liếc nhìn Ngôn Luật, cảnh cáo nói: “Nếu trong một tuần anh không đưa tôi ra ngoài được thì tôi sẽ khai hết chuyện của anh ra. Tôi đã nói rồi, dù không có chứng cứ nhưng anh cũng không yên thân được đâu!”
Ngôn Luật nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết rồi, cô yên tâm. Tôi bảo đảm, một tuần sau cô sẽ không còn ở đây nữa.”
Mục Kỳ San không nghe được ý tứ ngầm đằng sau câu nói này, chỉ cảm thấy mình sắp được ra ngoài rồi, trong lòng vô cùng kích động, cảm thấy cho dù là ở trong tù nhưng cũng có đường ra rồi.
“Ngoài chuyện này ra, còn gì khác không?” Ngôn Luật lãnh đạm hỏi.
Mục Kỳ San ngẩn người, chầm chậm lắc đầu: “Không có nữa.”
Mục đích gặp Ngôn Luật chỉ là để uy hiếp gã, để gã thả cô ta ra ngoài.
Ngôn Luật liền đứng lên: “Không có gì nữa thì tôi đi đây.”
Mục Kỳ San không dám tin chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy. Không biết vì sao trong lòng cô ta có chút cảm giác trống vắng, giống như thiếu thứ gì đó, luôn cảm thấy không chân thực lắm.
Khi Ngôn Luật đi đến cửa ra vào, cô ta lại gọi với theo: “Đừng quên anh đã đồng ý với tôi rồi đấy!”
Ngôn Luật dừng lại trước cửa, hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đường viền mặt của Mục Kỳ San, nhàn nhạt nói: “Không quên được.”
***
Vì chuyện Cố Niệm bị bắt cóc, kế hoạch trở về nhà cũ vốn định vào thứ bảy buộc phải thay đổi. Đến thứ bảy tuần sau Sở Chiêu Dương mới đưa Cố Niệm đi. Một ngày trước đó, cũng tức là vào tối thứ sáu, Sở Chiêu Dương gọi điện thoại về nhà cũ.
Sở lão thái thái nhận điện thoại, Sở Chiêu Dương nói với Sở lão thái thái, thứ bảy sẽ đưa Cố Niệm về nhà.
Vốn đã hẹn từ tuần trước, lão thái thái rất mong chờ nhưng ai ngờ kế hoạch lại tạm thời thay đổi, lão thái thái thấy rất sốt ruột, suýt nữa thì đi thẳng đến Lan Viên.
Nhưng Sở lão gia nói, theo lý phải là vãn bối tới gặp trưởng bối là họ, làm gì có chuyện họ không đợi được đến gặp Cố Niệm trước.
Lão thái thái nghĩ vậy cũng phải nên đành chịu đựng.
Sáng thứ bảy, lão thái thái dặn dò thím Cao cái nọ cái kia rồi về nhà tìm quần áo đẹp bày khắp giường, tủ quần áo trống đến một nửa.
Bà đang băn khoăn không biết nên chọn bộ quần áo nào, Sở lão gia đã chắp tay sau lưng, thấy bà bày ra một đống quần áo như vậy liền “hừ” một tiếng: “Chẳng phải chỉ là Chiêu Dương dẫn người về thăm nhà thôi sao? Người còn chưa gặp, bà có cần phải hưng phấn thế không?”
“Ông thì hiểu cái gì!” Sở lão thái thái không thèm giải thích, cầm lên một bộ quần áo, ướm thử lên người, hỏi: “Bộ này thế nào?”
Lão gia trợn mắt, cao giọng nói: “Tôi không hiểu á!”
“Ông đã bằng này tuổi rồi, sao lại phiền phức vậy chứ!” Sở lão thái thái không vui khua tay, không muốn để ý đến ông nữa, “Được rồi, được rồi, ông chơi một mình đi, đừng ở đây làm vướng bận tôi nữa.”
“Hừ!” Lão gia thô lỗ hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng liếc nhìn qua tủ quần áo, nghiêm mặt bất động.
Lão thái thái đang chuẩn bị thay bộ đồ tiếp theo, thấy Sở lão gia vẫn còn đứng ở đó, liền hỏi: “Đúng rồi, ông vào đây làm gì?”
“Không làm gì cả!” Sở lão gia cứng giọng nói, không chịu thừa nhận vừa nãy ông cũng định đến đây thay quần áo. Nhưng ai ngờ lão thái thái đã chiếm chỗ trước mất rồi. Bây giờ ông vừa nói vậy liền không tiện nói cũng định vào đây thay quần áo.