“Chuyện này mà để người ngoài biết được họ sẽ nghĩ rằng nhà chúng ta không có gia giáo!” Lão thái thái cả giận nói, bàn tay liên tục đập mạnh mấy cái vào tay ghế.
Lời nói này rất nặng nề.
Nhưng Sở lão gia không nói lời nào, chỉ sầm mặt xuống, rõ ràng là đồng tình với lời lão thái thái nói.
Những gì Sở Chiêu Dương nói đều là sự thật, không hề thêm mắm thêm muối, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan dù muốn phản bác cũng không tìm được lý do.
Nhất thời hai người chỉ biết lén trừng mắt nhìn Sở Chiêu Dương.
Vì Cố Niệm, Sở Chiêu Dương lại dám hố cả cha mẹ mình!
Nhưng Sở Chiêu Dương đương nhiên không muốn dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy, hôm nay nhất định phải lật đổ khí thế bệ vệ đè nén người khác của họ xuống, để sau này họ không còn cơ hội nói xấu Cố Niệm trước mặt Sở lão gia và lão thái thái.
“Con cũng từng hỏi mẹ con như vậy, nhưng bà ấy nói, Cố Niệm là vì muốn lấy lòng con nên mới dùng khổ nhục kế.” Sở Chiêu Dương nói, hoàn toàn lột trần hết mọi chuyện của Hướng Dư Lan, không hề có chút cảm giác áy náy nào.
Sở Chiêu Dương hiểu rõ rằng, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan chắc chắn sẽ chờ cơ hội bôi nhọ Cố Niệm trước mặt ông bà anh.
“Hoang đường!” Lão thái thái tức giận đùng đùng, lại dùng sức đập mấy cái vào tay ghế, rồi sau đó run rẩy chỉ vào Hướng Dư Lan, “Cô nói vậy mà được à? Có người lấy tính mạng ra để dùng khổ nhục kế à?”
Chỉ khi để ông bà biết trước được thái độ của hai người họ đối với Cố Niệm, sau này hai người họ có nói xấu gì Cố Niệm với ông bà anh thì khi nghĩ đến thái độ phiến diện của họ đối với Cố Niệm, ông bà cũng sẽ nghi ngờ những gì họ nói.
Lời của lão thái thái giống hệt như những gì Sở Chiêu Dương đã nói trước đó.
“Khi đó ba mẹ con còn hợp sức lại tác hợp cho con và Giang Hướng Tuyết.” Sở Chiêu Dương lại nói.
Sở Gia Hoành cũng từ từ hồi phục lại trạng thái, hung dữ nhìn Sở Chiêu Dương.
Chỉ thấy Sở Chiêu Dương vẫn đường hoàng ngồi đó, nhưng dáng vẻ quân tử đó như trêu tức họ.
Đến đây thì còn gì chưa sáng tỏ nữa, lão thái thái nghẹn lại.
“Hai đứa nhìn người kiểu gì thế hả? Với cái đức hạnh đó của Giang Hướng Tuyết mà hai đứa cũng vừa mắt được sao? Lại còn không biết xấu hổ không vừa lòng với Cố Niệm! Với mắt nhìn người đó của hai đứa thì thôi bỏ đi! Sống hơn nửa đời người rồi mà chẳng được tích sự gì hết!”
“Sau đó khi Cố Niệm tham gia huấn luyện bị người ta hãm hại.” Sở Chiêu Dương kể lại đầu đuôi chuyện Cố Niệm bị hãm hại đợt huấn luyện, “Con kịp thời tìm được cô ấy, đưa cô ấy về nhà, để Thi Hoằng Trạch đến khám cho cô ấy.”
“Cố Niệm và mẹ sống nương tựa vào nhau, cô ấy không muốn để mẹ lo lắng nên ra ngoài tìm khách sạn ở tạm, nhưng con vì lo lắng cho sức khỏe cô ấy, sợ cô ấy nửa đêm bị bệnh không ai chăm sóc, nên ép cô ấy ở lại nhà con. Thím Dư cũng có có ở, có chuyện gì thím Dư cũng có thể giúp đỡ chăm sóc Cố Niệm.” Sở Chiêu Dương nói, “Đương nhiên, lúc đó con đã rất có cảm tình với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa thích con. Chỉ vì con thích cô ấy cho nên mới nghĩ đủ cách để chăm sóc cho cô ấy.”
Bị lão trước mặt tiểu bối, chỉ thẳng mặt chửi mắng như vậy, Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan đều đỏ bừng mặt mũi.
Sở Chiêu Dương nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Hướng Dư Lan, “Nhưng ngày hôm sau khi con có việc phải ra ngoài, mẹ con lại dẫn theo Giang Hướng Tuyết đến, đuổi Cố Niệm còn đang bị thương đi. Ngay từ đầu mẹ con đã có thành kiến với Cố Niệm, chỉ thích con gái nhà danh môn thế gia.”
Sở Chiêu Dương chậm rãi nói, lại phản kích ba mẹ một đòn nữa.
Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan sắc mặt tái đen, bị con trai hố hết lần này đến lần khác, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có
“Hừ!” Sở lão gia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa giận dữ hừ một tiếng, chỉ vào Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan, “Hai anh chị đi theo tôi!”
Dứt lời, ông đứng dậy, chắp tay sau lưng đi về hướng thư phòng.
Lão thái thái thấy vậy liền nói: “Bà cũng phải vào đó xem sao. Cố Niệm con cứ ở đây uống trà, ăn hoa quả, đừng khách sáo nhé. Con đừng chấp nhặt với thằng con trai và đứa con dâu khốn nạn đó của bà. Chúng khiến con phải ấm ức rồi, bà ở đây xin lỗi con.”
Lão thái thái nói rất chân thành, nhưng Cố Niệm nào dám nhận.
Cố Niệm vội vàng đứng lên xua tay: “Lão phu nhân, không có gì đâu mà, họ cũng là vì muốn tốt cho Chiêu Dương mà thôi. Mọi người đều vì muốn tốt cho Chiêu Dương, cho nên con cũng không cảm thấy khó chịu đâu ạ.”
“Haizzz.” Lão thái thái thở dài, “Hai đứa nó đã chừng ấy tuổi rồi mà còn không thông suốt được bằng con.”
Lão thái thái lắc đầu, vừa đi về hướng thư phòng, vừa thấy may mắn, may mà trước đây Sở lão gia quyết định đúng đắn, để Sở Chiêu Dương tiếp nhận Sở Thiên, không để Sở Gia Hoành can thiệp vào.
Lúc đó Sở lão gia trực tiếp để Sở Chiêu Dương thay thế vị trí của Sở Gia Hoành, vì chuyện này mà Sở Gia Hoành đã gây náo loạn suốt một thời gian. Lúc ấy, trong nhà không được yên tĩnh khiến Sở lão thái thái vô cùng đau đầu.
Nhưng bây giờ lão thái thái thực sự cảm thấy đó là một quyết định không gì may mắn bằng của Sở lão gia. Ông lão kia tuy tính tình không tốt, nhưng vào những thời điểm then chốt lại không hề hồ đồ.
Với con mắt thiển cận của Sở Gia Hoành, ngay cả một con người còn nhìn không chuẩn được, nếu Sở Thiên rơi vào trong tay nó thì không biết sẽ trở nên như thế nào nữa.
Lão thái thái vào thư phòng, chỉ thấy Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan như hai đứa trẻ bị la mắng, thành thực đứng trước bàn làm việc của Sở lão gia, cúi đầu xuống trước ngực, không dám phản kháng lại cơn giận dữ của ông.
Lão thái thái ngồi một bên ghế sô pha, vừa khéo nhìn được nửa khuôn mặt nghiêng của Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan.
“Trước đây anh còn oán hận tôi sao lại giao công việc công ty cho Chiêu Dương xử lý, bỏ thẳng qua anh, để anh không ngẩng đầu lên được với người ngoài. Nhưng sao anh không xem xem, anh có năng lực đến đâu. Rõ ràng là không có bản lĩnh gì, còn cứ muốn quyết định thay cho người khác.”
Sở lão gia không hề khách khí: “Anh ra vẻ trước mặt người ngoài thế nào cũng được, tôi không quan tâm, nhưng đừng có ra vẻ trước mặt Chiêu Dương! Chiêu Dương tài giỏi hơn anh, anh còn ra vẻ cái gì chứ, ngoài việc làm mất mặt anh còn làm được việc gì nên hồn nữa không?”
“Với con mắt nhìn người của anh sao đủ tầm để thao túng hôn sự của Chiêu Dương?” Sở lão gia châm chọc nhìn Hướng Dư Lan.
Trong lòng Hướng Dư Lan lộp cộp một cái, chẳng lẽ Sở lão gia cho rằng Sở Gia Hoành cũng vì không có mắt nhìn người nên mới nhìn trúng bà ta sao?
“Chuyện của Giang Hướng Tuyết anh quên rồi sao?” Sở lão gia cất cao giọng, thực sự ông đã bị con trai và con dâu làm cho tức chết, “Người có ngu xuẩn cũng không sao, phải biết rút ra bài học, đừng có phạm phải sai lầm tương tự. Nhưng còn anh chị thì sao, phạm sai lầm rồi còn không biết hối cải, còn nghĩ bản thân mình giỏi giang lắm. Lại còn cho rằng kẻ khác đều là ngu xuẩn, đó mới là ngu hết thuốc chữa!”
“Ba.” Sở Gia Hoành sao có thể ngờ được Sở lão gia lại tức giận đến mức nói nặng lời như vậy.
“Ba, chúng con thực sự nghĩ rằng Cố Niệm không xứng với Chiêu Dương.” Hướng Dư Lan vẫn kiên trì nói, “Chiêu Dương ưu tú như vậy, ở bên người như Cố Niệm là quá đáng tiếc cho nó.”
“Chị nghĩ tôi đang nói chuyện này à?” Sở lão gia vừa nghe, thấy Hướng Dư Lan nghe một hồi nhưng vẫn không hiểu ra được trọng tâm vấn đề thì không khỏi tức giận hơn, chỉ hận không thể ném nghiên mực trên bàn về phía Sở Gia Hoành.
Ném con dâu không được, chẳng lẽ ném con trai cũng không được sao?
“Khoan hãy nói đến quan hệ của con bé đó với Chiêu Dương, trước đó người ta đã có ơn với Chiêu Dương, là ơn cứu mạng đó! Anh chị đã không cảm ơn người ta thì thôi, lại còn suy đoán ác ý về người ta. Mẹ anh chị nói đúng lắm, cái gì mà khổ nhục kế, mà lại lôi tính mạng của mình ra làm?”
Sở lão gia chỉ vào Sở Gia Hoành: “Anh có dám không?”
Sở Gia Hoành ngẩn người, cuối cùng vẫn không nói được thành lời.
Sở lão gia lại chỉ về Hướng Dư Lan: “Chị có dám không?”
Hướng Dư Lan cúi đầu không nói.
“Anh chị nói xem, anh chị đều không ngốc, chẳng lẽ Cố Niệm lại ngốc?” Sở lão gia chỉ vào họ, “Tôi không biết hóa ra con trai tôi lại là kẻ lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa như thế đấy!”
“Có phải anh chị nghĩ là bản thân mình cao quý, người khác không sánh bằng được với anh chị? Không ai xứng được với anh chị sao?” Sở lão gia giận dữ quát lớn.