“Ba.” Sở Gia Hoành sao có thể ngờ được Sở lão gia lại tức giận đến mức nói nặng lời như vậy.
“Ba, chúng con thực sự nghĩ rằng Cố Niệm không xứng với Chiêu Dương.” Hướng Dư Lan vẫn kiên trì nói, “Chiêu Dương ưu tú như vậy, ở bên người như Cố Niệm là quá đáng tiếc cho nó.”
“Chị nghĩ tôi đang nói chuyện này à?” Sở lão gia vừa nghe, thấy Hướng Dư Lan nghe một hồi nhưng vẫn không hiểu ra được trọng tâm vấn đề thì không khỏi tức giận hơn, chỉ hận không thể ném nghiên mực trên bàn về phía Sở Gia Hoành.
Ném con dâu không được, chẳng lẽ ném con trai cũng không được sao?
Ông cũng không biết con trai mình rốt cuộc là thế nào nữa. Từ nhỏ ông vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ Sở Gia Hoành. Nhưng đây dường như là gen dị biến vậy, con trai ông đã không hiểu chuyện, làm người lại còn không có phúc đức!
“Khoan hãy nói đến quan hệ của con bé đó với Chiêu Dương, trước đó người ta đã có ơn với Chiêu Dương, là ơn cứu mạng đó! Anh chị đã không cảm ơn người ta thì thôi, lại còn suy đoán ác ý về người ta. Mẹ anh chị nói đúng lắm, cái gì mà khổ nhục kế, mà lại lôi tính mạng của mình ra làm?”
IQ thấp có lẽ là do ông trời sắp đặt, có nhiều người đầu óc không được nhanh nhạy thì không thể cưỡng ép được. Nhưng cái thứ vong ân phụ nghĩa này là giống ai cơ chứ! Cũng may Sở lão gia còn có chút an ủi, Sở Chiêu Dương rất kiên định, khiến người khác yên tâm. Dường như càng làm nổi bật cái gen dị biến của Sở Gia Hoành vây.
Sở lão gia chỉ vào Sở Gia Hoành: “Anh có dám không?”
Sở Gia Hoành ngẩn người, cuối cùng vẫn không nói được thành lời.
Sở lão gia lại chỉ về Hướng Dư Lan: “Chị có dám không?”
“Con người có ngu dốt cũng không sao, nhưng phải biết khiêm tốn, đừng có ngông cuồng tự đại. Cứ đàng hoàng đúng đắn làm tốt cương vị người Sở gia của mình, đừng có tự giày vò mình với mấy việc không đâu với đâu. Đã từng này tuổi rồi còn để một ông già như tôi và con trai anh đi sau thu dọn tàn cục cho anh!”
Hướng Dư Lan cúi đầu không nói.
“Anh chị nói xem, anh chị đều không ngốc, chẳng lẽ Cố Niệm lại ngốc?” Sở lão gia chỉ vào họ, “Tôi không biết hóa ra con trai tôi lại là kẻ lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa như thế đấy!”
Sở Gia Hoành đã lớn tuổi như vậy nhưng lại bị Sở lão gia chỉ vào mặt mắng chửi thế này, mặt ông ta cũng đỏ bừng lên.
“Có phải anh chị nghĩ là bản thân mình cao quý, người khác không sánh bằng được với anh chị? Không ai xứng được với anh chị sao?” Sở lão gia giận dữ quát lớn.
“Ba, con không vô dụng như ba nói.”
Sở lão gia trợn mắt: “Anh vẫn còn tưởng anh tài giỏi lắm à?”
Sở lão gia chỉ vào Hướng Dư Lan: “Tôi cứ tưởng anh không được nhưng ít ra anh còn có được một người vợ hiền đức. Nhưng bây giờ xem ra ban đầu tôi không nên đồng ý chuyện hôn sự của anh chị mới phải!”
Sắc mặt Hướng Dư Lan đột nhiên trắng bệch, sự chỉ trích này đối với bà ta thực sự là quá nặng nề.
Bà ta nhìn Sở lão gia rồi vội vàng nhìn sang lão thái thái. Nhưng vẻ mặt lão thái thái điềm tĩnh không cảm xúc, rõ ràng là lão thái thái cũng đồng ý với lời của Sở lão gia.
Thì ra cả Sở lão gia và lão thái thái đều không vừa lòng với bà ta, cho rằng bà ta không đủ tư cách để làm con dâu Sở gia?
“Cả ngày không làm được việc gì ra hồn, chỉ biết gây chuyện thị phi.” Sở lão gia không khách khí nói, “Nhưng mà vợ chồng anh chị cũng xứng đôi lắm, đúng là nồi nào úp vung nấy!”
“Ba!” Hướng Dư Lan thất thanh kêu lên.
Lời chỉ trích này thật quá nặng nề!
Nhưng lão thái thái không hề ngăn cản, trước đây mỗi khi Sở lão gia nổi giận nói ra những lời nặng nề, lão thái thái đều ra mặt ngăn cản, nhân tiện an ủi bọn họ.
Lần này lão thái thái lại nói: “Có lẽ cô không biết, nhưng thực ra trước đây, khi Gia Hoành đưa cô về gặp chúng tôi, trong lòng chúng tôi đều không vừa lòng lắm với cô.”
Hướng Dư Lan không thể tin nổi, bà ta xuất thân từ Hướng gia, luận gia thế, luận điều kiện, dù là phương diện nào cũng tốt hơn nhiều so với Cố Niệm, dù không thể so được với Sở gia, nhưng cũng không có gì để người khác không vừa lòng được cả.
Lão thái thái bĩu môi: “Có phải cô cảm thấy mình thực sự rất tốt không?”
Hướng Dư Lan mím môi không nói, nhưng quả thực trong lòng bà ta đang nghĩ như vậy.
Lão thái thái xùy nhẹ một tiếng: “Nếu cô không hiểu thì tôi sẽ nói cho cô rõ. Cô thấy gia đình mình không tồi chút nào, nhưng chúng tôi thấy cũng chỉ là gia đình nhỏ bé có chút tiếng tăm. Đối với chúng tôi, gia đình cô cũng giống như nhà Cố Niệm thôi, không có gì khác cả.”
Lời nói này là một đòn đả kích quá lớn đối với Hướng Dư Lan.
Bà ta vẫn luôn tự xưng là mình xuất thân cao quý, không giống như Cố Niệm, họ hàng thân thích trong nhà đều là người có thế lực. Nhưng trong mắt Sở lão gia và Sở lão thái thái lại không khác gì với gia đình Cố Niệm, đây chẳng phải là xem thường người khác sao?
Trên mặt Hướng Dư Lan lộ ra vẻ không cam lòng.
“Cô cũng đừng có không phục, bây giờ công việc làm ăn của Hướng gia chẳng phải đều dựa vào Chiêu Dương giúp đỡ sao? Bản thân cô từ nhỏ đã được chiều chuộng, ngoài việc làm một thiên kim tiểu thư, kết hôn xong thì làm quý bà hào môn ra, cô còn làm được cái gì khác nữa không?”
“Vốn không thông minh, cũng không có tài năng gì hơn người, những thứ cô được học người khác cũng được học, không hề có gì đặc biệt cả. Tôi và ba Gia Hoành xưa nay chưa từng có ý kiến gì về vấn đề này, Gia Hoành thích thì chúng tôi đồng ý thôi.”
“Là vì sao ư? Đơn giản chỉ là vì chúng tôi thấy tìm được người mình thích thì cuộc sống mới viên mãn hạnh phúc được. Nếu chỉ chú trọng đến gia thế, dòng dõi, tìm một người nó không thích rồi bắt ép kết hôn, thì cuộc sống sau hôn nhân cũng không vui vẻ, kết hôn nhưng lại gần như kết thù.”
“Cô cho rằng Gia Hoành lấy cô thì nó được lợi lớn đến đâu chứ? Nó không biết nhìn xa trông rộng, cô cũng tầm nhìn hạn hẹp, hai người ở bên nhau càng không thể bổ sung cho nhau được. Nhưng chỉ cần con cái vui vẻ là chúng tôi đều bằng lòng cả.”
“Chúng tôi một lòng suy nghĩ cho con cái, nhưng đến khi hai người làm cha làm mẹ, tại sao lại yêu cầu Chiêu Dương phải làm theo yêu cầu của mình? Các người thích ai thì bắt Chiêu Dương phải lấy người đó, tại sao chứ!”
“Hừ!” Sở lão gia tức giận hừ một tiếng, vô cùng không hài lòng với hành vi của hai người này.
“Mẹ, chúng con cũng vì muốn tốt cho Chiêu Dương thôi.” Hướng Dư Lan khẽ nói.
“Vậy sao? Rốt cuộc là vì tốt cho nó hay vì cô thấy lấy được một cô con dâu có gia thế tốt sẽ khiến cô nở mày nở mặt? Cô không thử nghĩ xem, cô đã là con dâu của Sở gia rồi, bên ngoài còn có ai dám chê cười cô nữa không? Chỉ riêng hai chữ Sở gia cô đội trên đầu đã là tấm biển tốt nhất rồi, còn có gì sánh được nữa sao?”
“Mẹ, không phải vậy...” Hướng Dư Lan vội vàng phủ nhận.
“Cô vẫn muốn ngụy biện à?” Sở lão thái thái trào phúng, “Được, nếu cô đã muốn mang danh tốt cho Chiêu Dương, thì tôi cũng là mẹ của Gia Hoành, bây giờ tôi thấy cô không xứng với Gia Hoành, hai người ly hôn ngay đi cho tôi, tôi cũng là vì muốn tốt cho Gia Hoành thôi!”
“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ?” Sở Gia Hoành kinh ngạc, “Mẹ đừng lôi chuyện này ra làm trò đùa!”
“Tôi không nói đùa, hai người mang danh tốt cho Chiêu Dương, nên quyết không thích người con gái nó thích, muốn đi tìm một cô gái các người thích, cũng mặc kệ Chiêu Dương có vui vẻ hay không, có thích hay không.”
Sở lão thái thái cười xùy một tiếng, “Chỉ với những chuyện Hướng Dư Lan đã làm, tôi cũng cảm thấy cô ta hồ đồ, không đảm đương nổi vai trò con dâu của Sở gia nữa rồi. Anh đã hồ đồ như vậy rồi, lại còn lấy một người vợ hồ đồ như thế nữa, cho nên tôi cũng muốn tốt cho anh, vậy nên hai người ly hôn đi.”
Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan nhìn nhau, sao hai người có thể không rõ lời lão thái thái đang nói. Nếu họ can thiệp vào chuyện của Sở Chiêu Dương thì Sở lão gia và lão thái thái cũng có lý do để can thiệp vào chuyện của họ.
Cho dù không thực sự bảo hai người phải ly hôn, nhưng dù sao đây cũng là một lời cảnh báo.
Hướng Dư Lan quỳ xuống đất, tiến đến trước mặt lão thái thái: “Mẹ, thực sự là con có ý tốt. Có lẽ là những việc con làm khiến mẹ thấy chướng mắt, nhưng thực sự con cũng chỉ vì muốn tốt cho Chiêu Dương thôi mà.”