Thím Cao đang ở nhà bếp dọn dẹp, nghe thấy tiếng chuông cửa liền cởi tạp dề chạy ra toan mở cửa.
Cố Niệm thấy vậy đứng lên nói: “Thím Cao, cứ để con mở giúp cho.”
Thím Cao cười nói: “Vậy thì làm phiền cô Cố.”
“Cũng không phải là chuyện gì to tát mà.” Cố Niệm cười nói, đi ra cửa, nhìn hình ảnh hiển, thấy Sở Điềm đang đứng ngoài cửa.
Từ bên ngoài không nhìn được bên trong là ai, Sở Điềm vẫn một mình đứng đó vẫy tay cười với ống kính camera.
Cố Niệm không nhịn được cười, nhanh chóng mở cửa cho Sở Điềm.
Sở Điềm kéo tay Cố Niệm đi vào, nói: “Con đang hỏi Cố Niệm xem ông có dọa chị ấy không thôi mà.”
Sở Điềm vừa vào nhà đã thấy Cố Niệm đứng ở cửa, ngạc nhiên khoác tay Cố Niệm, nhỏ giọng nói: “Sáng nay em phải trực, vừa tan ca là đi đến đây liền. Ở nhà bà nội rất dễ tính, nhưng ông nội thì hơi khó tính. Anh hai cũng không phải là người biết điều tiết được, nên em mới đến đây xem sao.”
Ánh mắt của Sở lão gia nhìn Sở Điềm đang khoác tay Cố Niệm: “Quan hệ giữa hai đứa có vẻ tốt đấy.”
“Con quen Cố Niệm từ trước khi chị ấy yêu anh con đó.” Sở Điềm nói, “Niệm Niệm là một cô gái rất tốt.”
Cố Niệm cảm động nhìn Sở Điềm, cô biết Sở Điềm đang lo cô ở đây khó thích ứng được, có cô cháu gái Sở Điềm ở đây bầu không khí càng tốt hơn nữa.
“Được rồi, được rồi, con không cần phải nói tốt cho cô ta nữa, tưởng ông không biết con đến đây làm gì sao?” Sở lão gia trợn mắt nhìn Sở Điềm.
“Lão phu nhân rất dễ chịu, lão gia tuy có hơi khó tính chút, nhưng cũng không làm khó chị.” Cố Niệm nói.
Nhưng trong lòng ông lại thầm nghĩ, không ngờ Sở Điềm cũng thích Cố Niệm như vậy. Sở Điềm rất dễ gần, có không ít bạn bè, nhưng Sở lão gia và lão thái thái vẫn luôn yên tâm về cô. Sở Điềm tốt tính, có vẻ cả ngày nói cười vui vẻ, nhưng lại không hề ngốc chút nào. Ai thực lòng kết giao với cô, ai muốn lợi dụng cô, trong lòng cô đều biết rất rõ.
Sở Điềm gật đầu mạnh: “Đúng vậy đấy, không ngờ chị mới tới mà đã nhìn ra rồi!”
“Mặc dù chưa ở đây lâu, nhưng chị cũng nói chuyện với ông bà không ít, nên đã nhìn ra được một chút.” Cố Niệm nói.
Nhưng không phải nó chưa từng bị thiệt thòi, chính vì thuở nhỏ từng chịu thiệt thòi, cho nên mới càng thấu hiểu hơn. Giờ Sở Điềm lại đối tốt với Cố Niệm như vậy, có thể thấy còn rất yêu thích Cố Niệm nữa. Điều này khiến Sở lão gia càng yên tâm hơn.
“Hai đứa đang thầm thì to nhỏ cái gì đấy?” Sở lão gia sốt ruột hỏi, cứ cảm thấy Sở Điềm đang nói xấu mình.
Sở Điềm đảo mắt, nhìn Sở Chiêu Dương, rồi lại nhìn Cố Niệm, cười gian tà hỏi: “Ông nội, bà nội, hai người có biết anh hai con và Cố Niệm yêu nhau thế nào không?”
Lão thái thái là người rất thích hóng chuyện, nghe vậy lập tức mở to mắt, “Nói đi, con kể bà nghe đi.”
“Hai người họ quen nhau thế nào thì con không biết, anh hai con không chịu nói, con cũng quên không hỏi Cố Niệm.” Sở Điềm nói.
Vẻ mặt lão thái thái kiểu “vậy thì con nói làm cái gì”.
Khóe miệng Sở Điềm giật giật, nói: “Con chỉ có thể kể lại lần đầu tiên con gặp Cố Niệm!”
Lúc này lão thái thái mới thu lại ánh mắt ghét bỏ khi nãy: “Nói mau.”
“Khi đó Cố Niệm bị thương ở tay, đến bệnh viện để băng bó, đúng lúc anh hai đến bệnh viện thăm con.” Sở Điềm liền kể lại chuyện Sở Chiêu Dương ngang nhiên trêu chọc Cố Niệm khi đó.
Theo lời kể của Sở Điềm, Sở lão gia và lão thái thái mới biết được, thì ra cháu trai họ thực sự theo đuổi con gái nhà người ta. Hơn nữa lại còn theo đuổi không đúng cách, ban đầu còn khiến người ta không thể thích nối. Càng về sau, cô mới dần dần có tình cảm.
Đó cũng chẳng phải là chiêu trò lạt mềm buộc chặt gì cả, Cố Niệm thực sự không hề để tâm đến tiền của Sở Chiêu Dương. Không nghe Sở Điềm nói, Sở lão gia và lão thái thái còn không biết, thì ra đứa cháu trai bình thường lạnh lùng không thích nói chuyện nhà mình hóa ra lại thích tự sướng đến thế.
Nó lấy ở đâu ra tự tin cho rằng con gái nhà người ta mới gặp mình lần đầu đã thích mình rồi chứ?
Chẹp chẹp.
Bị Sở Điềm bóc trần, tai Sở Chiêu Dương cũng đỏ bừng lên.
Nhưng cũng bởi vì những gì Sở Điềm kể, nên ông bà anh mới hoàn toàn yên tâm về Cố Niệm. Bởi vì biết rõ Sở Điềm có mục đích đó, cho nên Sở Chiêu Dương mới tha thứ cho hành vi bán đứng anh trai này của cô.
Đến khi Sở Chiêu Dương đưa Cố Niệm rời đi, lão thái thái mới không còn khúc mắc gì về Cố Niệm nữa, thực lòng coi cô như cháu dâu tương lai. Bà liên tục nhắc nhở Sở Chiêu Dương thường xuyên đưa Cố Niệm về thăm ông bà.
Sở Chiêu Dương và Cố Niệm đương nhiên đồng ý.
Sau khi hai người rời đi, ngồi trong xe, Sở Chiêu Dương nhìn đồng hồ, mới chỉ hơn hai giờ. Hai người vừa ở nhà cũ ăn cơm trưa, rồi uống trà chiều trò chuyện một hồi. Ông bà vốn có thói quen ngủ trưa, cũng đã có tuổi nên không có nhiều sức lực dư thừa đến vậy. Cho nên hai người rời đi sớm.
Sở Điềm không đi, cô ở lại ăn cơm tối cùng ông bà, nhân tiện giúp Cố Niệm tăng thêm mức độ hảo cảm trong mắt ông bà.
“Lúc ở thư phòng lão gia đã nói gì với em?” Sở Chiêu Dương hỏi.
Cố Niệm kể lại chuyện ở thư phòng cho Sở Chiêu Dương nghe.
“Xem ra ấn tượng của em đối với lão gia không hề tệ.” Sở Chiêu Dương nghe xong, tâm tình rất tốt, lúc nói chuyện, khóe môi anh cũng cong lên một đường rõ rệt.
Cố Niệm kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt đã thể hiện tất cả những suy nghĩ trong lòng cô, không hề giấu diếm điều gì.
Sở Chiêu Dương không nén được bật cười.
Cố Niệm kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết? Em chỉ cảm thấy cùng lắm là lão gia không ghét em thôi.”
“Không có mấy người khiến cho lão gia thích đâu, ông luôn tin vào nguyên tắc ‘lâu ngày thấy chân tình’, chưa bao giờ vừa gặp đã thích ai cả. Chỉ có sau lần gặp gỡ đầu tiên, thấy người đó cũng không tệ, đã có ấn tượng tốt mới tiếp tục tiếp xúc, tìm hiểu. ”
“Nếu ngay từ lần đầu tiên đã có ấn tượng không tốt thì sau đó ông còn không thèm tiếp xúc luôn.”
Cố Niệm chớp mắt, trong mắt thoáng hiện sự kinh ngạc vui vẻ: “Vậy em có được coi là cũng không tồi không?”
Khóe môi Sở Chiêu Dương cong lên, tình cảm nồng nàn hiện rõ lên trên đôi mắt sâu thẳm: “Rất tốt.”
Cố Niệm cười híp mắt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chiều nay em muốn làm gì?” Sở Chiêu Dương nhân lúc rảnh rỗi ngắm nhìn Cố Niệm.
“Anh không có lịch gì khác à?” Cố Niệm cũng không biết có thể làm gì.
Cô và Sở Chiêu Dương đều là những người có rất ít thời gian rảnh rỗi. Sở Chiêu Dương chưa bao giờ thích đi xã giao tiếp khách, bình thường chỉ những trường hợp không thể không đi anh mới miễn cưỡng tham gia. Nếu không những lúc rảnh rỗi anh đều ở nhà, là một trạch nam điển hình.
“Hay là mình đi xem phim đi? Thứ sáu vừa có một bộ phim mới công chiếu, nghe nói là hay lắm.” Sở Chiêu Dương nói.
“Anh xem được không?” Cố Niệm còn nhớ phản ứng của Sở Chiêu Dương khi hai người đi xem phim lần đầu tiên.
Sở Chiêu Dương đưa tay qua nắm lấy đôi tay Cố Niệm, “Chắc là được thôi, trước đây khi anh đưa em về nhà, trong cầu thang tối đen như mực cũng đâu có sao.”
Ở bên Cố Niệm lâu rồi, anh thấy dường như mình đã không còn sợ tối như trước kia nữa.
“Dù sao cũng phải khắc phục, anh muốn bản thân mình trở nên bình thường.” Sở Chiêu Dương giải thích.
Hẹn hò bình thường với Cố Niệm, đi dạo phố, xem phim.
“Vậy nếu không được thì chúng ta đi ra ngay nhé, anh đừng cố gượng ép bản thân.” Cố Niệm lập tức nói.
“Ừ.” Sở Chiêu Dương gật đầu, dù sao cũng phải khiến Cố Niệm yên tâm hơn.
Cố Niệm lấy điện thoại ra tìm bộ phim Sở Chiêu Dương vừa nói.