Cố Niệm có chút phiền muộn, người đàn ông này dán vào cô gần như thế làm gì?
Trên người anh truyền tới hương bạc hà thoang thoảng khiển chân cô mêm nhũn.
Cô thấy đôi môi mỏng của Sở Chiêu Dương dường như nghiêm khắc đấu tranh một hôi, mới mở miệng nói: “Tôi ngôi cùng gã ta.” Dù thế nào thì cô gái này cũng thích anh nên anh không thể để cho cô gái thích mình ngôi gân người đàn ông xa lạ được, nhỡ đầu chịu thiệt thì làm thê nào?
Kéo Cổ Niệm ra phía sau, Sở Chiêu Dương lên xe trước.
Cổ Niệm hình như là đoán được ý của anh, ngượng ngùng ngồi vào bên cạnh. Cô thây rât áy náy khi mình lại hiêu lâm anh.
Ai bảo bộ mặt người đàn ông này luôn cau có, giống như lúc nào cũng không vui nên dẽ dàng khiên người ta hiêu lâm.
Cổ Niệm ngại ngùng, có lòng muốn nói xin lỗi, cũng không biết mở lời thế nào. Cô ngôi bên cạnh len lén nhìn Sở Chiêu Dương.
Đây là lần đầu tiên cô bình tĩnh quan sát người đàn ông xa lạ này. Đập vào măt chính là bộ âu phục căt may tinh tê trên người anh, vừa vặn mà tao nhã. Bởi vì ngôi, nên quân tây hơi dán vào đùi anh, không quá chật, nhưng vân có thể nhìn ra được hình dáng bắp đùi thon dài, mạnh mẽ, tràn trề sức hấp dẫn nam tính.
Tay anh đặt tự nhiên lên trên đầu gối, ngón tay thon dài như trúc hơi cong, lộ ra khớp xương rõ ràng, trăng nôn mà thanh nhã.
Trong đầu Cổ Niệm đột nhiên xông ra hai chữ: cấm dục. Cả người âu phục ngay ngắn, mặt không cảm xúc, giống như đoạn tuyệt thất tình lục dục, không có gì có thể gợi lên một tia, cảm xúc nơi anh, cả người đều có một
loại cảm giác sạch sẽ lộ ra từ trong xương cổt.
Đầu ngón tay Sở Chiêu Dương lặng lẽ dùng sức, bấm vào đầu gối mình, đầu ngón tay trăng bệch.
Cô nghĩ anh là người mù sao? Cho dù thích anh cũng không cần nhìn thẳng thừng
như vậy chứ, lại còn nhìn chỗ đó của anh, thật sự quá mất tự nhiên rồi! Nhưng mả, anh lại thích bị cô nhìn thì làm thể nào?
Bụng dưới Sở Chiêu Dương khẽ thít chặt, dáng ngồi càng thẳng tắp khiến cho quần càng căng hơn, niềm kiểu hảnh của anh cũng gông lên. Con ngươi màu đen khẽ liêc, nhìn trộm phản ứng của Cổ Niệm.
Cô gái này hình như nhìn mình đến ngu người rồi Sở Chiêu Dương có chút đắc ý, khóe miệng hơi cong lên.
Đột nhiên, xe chuyển hướng, Cổ Niệm bị va vào cửa xe. Sở Chiêu Dương lại áp lên người Cổ Niệm, tay anh vội vàng chông cửa xe, bảo vệ Cổ Niệm ở trong lòng, tránh đè lên cỏ.
Ngay sau đó, xe cảnh sát khẩn cấp phanh lại, hai người lại ngã về phía trước. Sở Chiêu Dương lập tức đưa tay che ở trên đầu Cổ Niệm.
Lúc dừng xe rồi, Cổ Niệm mới hoảng sợ mở mắt, vừa ngẩng đầu đã đụng thẳng vào ánh măt Sở Chiêu Dương.
Lúc này cô vẫn đang được Sở Chiêu Dương bảo vệ trong lòng, xung quanh tràn đầy nhiệt độ cơ thể của anh. Mùi hương bạc hà trên người anh nhẹ nhàng thoải mái nhưng cô lại cảm thây nóng vô cùng.
Khuôn mặt Sở Chiêu Dượng gần trong gang tấc, hơi thở khẽ lướt trên mặt cô. Cổ Niệm hơi nghiêng đâu liên chạm vào đôi môi mỏng nóng bỏng đẹp đẽ của anh, nóng đên mức cô vội vàng tránh đi, nhưng lại đụng ngay vào lông mày của anh.
Lông mày sắc nhọn như đao như kiếm.
Sở Chiêu Dương nhướn môi, khẽ thả lỏng cơ thể, trầm trầm nói: “Cô không sao chúir"""
Hơi thở phả ra dựờng như cũng mang theo hương bạc hà rơi trên mặt, da thịt cô nhanh chóng từ trăng chuyên sang đỏ.
Cổ Niệm còn chưa hồi thần lại chỉ biết lắc đầu. Sở Chiêu Dương cúi xuống, ánh măt chậm rãi rơi vào đôi tay cô đang túm lây ẩu phục của anh.
Cổ Niệm khẽ “a” một tiếng, vội vàng buông ra. Vừa nãy thật giống như cô muốn cưỡng bức anh vậy.
“Mọi người không sao chứ? Thật ngại quá, vừa rồi đột nhiện có một con mèo nhạy ra, vì tránh nó nên mới như vậy.” Viên cảnh sát nói xin lỏi, vừa quay đâu lại liên ngân ra.