Anh chỉ sợ cô bị lời nói của Sở Gia Hoành và Hướng Dư Lan tác động.
“Chỉ là...” Cố Niệm hơi ngừng lại, rồi lại cười thoải mái, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Sở Chiêu Dương mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, một lần nữa khởi động xe.
Trên đường, Cố Niệm có chút trầm mặc. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có những người thân đáng để bận lòng như vậy. Nhưng vì chuyện của Mục Kỳ San, hết lần này đến lần khác gây rắc rối, Cố Niệm thực sự lo lắng Sở Chiêu Dương sẽ không vui, cảm thấy chán ghét.
Cứ để chuyện trong nhà cô làm phiền đến anh, chính cô cũng thấy ngại.
“Chút chuyện này đối với anh cũng chẳng được coi là phiền hà gì lớn.” Sở Chiêu Dương nói, sợ Cố Niệm không tin, anh hơi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Rắc rối do Hướng gia gây ra còn nhiều hơn so với mợ và em họ em.”
Cho nên, cô mới định tự mình giải quyết.
Đang cúi đầu suy nghĩ, trước mặt bỗng nhiên có một bàn tay giơ ra, trên mu bàn tay trắng trẻo sạch sẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy huyết quản màu xanh không rõ ràng lắm.
Cố Niệm ngẩn người, Hướng gia?
Ý chỉ Hướng gia nhà Hướng Dư Lan sao?
Sở Chiêu Dương giơ bàn tay lên nắm chặt lấy tay cô, bàn tay trắng nõn của cô bị anh khóa lại, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp và kiên định.
Trong ánh mắt nghi hoặc của Cố Niệm, Sở Chiêu Dương gật đầu nói: “Mợ và em họ của em dù sao năng lực cũng chỉ có hạn, dù có tác oai tác quái cũng chỉ trong phạm vi năng lực của họ, cái vòng nhỏ hẹp đó đối với anh cũng không thấm vào đâu.”
Giống như cả người cô đều được bảo vệ dưới đôi cánh của anh, không một ai có thể làm tổn thương được.
“Người nhà họ Hướng gây chuyện còn kinh khủng hơn họ nhiều.” Sở Chiêu Dương nói.
“Đừng nghĩ lung tung.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm đã hiểu, nhưng năng lực khác nhau, môi trường khác nhau, những người quen biết cũng khác nhau, tầng tự tiếp xúc đương nhiên cũng khác nhau. Giống như cô, thân là cảnh sát, những người cô tiếp xúc phần lớn đều là nhân viên chính phủ. Thôi Hân Mi không có công việc, là một phụ nữ ở nhà làm nội trợ bình thường, hàng ngày chẳng qua cũng chỉ tiếp xúc với mấy bà nội trợ xung quanh.
Tay Cố Niệm trong lòng bàn tay anh run rẩy, Sở Chiêu Dương cảm nhận được, nên càng cầm chắc lấy tay cô hơn.
Mục Kỳ San cũng vậy, tuy Cố Niệm không biết trước đây cô ta sinh sống ra sao, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc quen biết Ngôn Luật cũng đã là một điều bất ngờ đối với cô ta.
Còn Hướng gia, vì là người làm ăn, cho nên giao thiệp rộng hơn, quen biết nhiều người hơn, nên những rắc rối họ gây ra e rằng cũng lớn hơn nhiều.
Hơn nữa cô cũng biết, trên phương diện làm ăn Hướng gia cũng được Sở Chiêu Dương chiếu cố rất nhiều. Một khi có gì đó không tốt, chưa nói đến những tổn thất về tiền bạc, lại còn liên lụy đến danh tiếng của Sở gia, theo đó uy tín cũng bị giảm đi. Cho nên Hướng gia một khi gây chuyện thị phi thì quả thực còn kinh khủng hơn Thôi Hân Mi và Mục Kỳ San rất nhiều.
Nhưng dù vậy, Cố Niệm cũng không cảm thấy yên lòng được. Không làm ầm ĩ như Hướng gia, nhưng suy cho cùng vẫn là phiền phức. Những chuyện vụn vặt thực ra cũng rất phiền hà.
Bình thường Sở Chiêu Dương đã rất bận rộn rồi, còn phải để tâm đến chuyện của Hướng gia, bây giờ lại thêm Thôi Hân Mi đến gây rối nữa. Cố Niệm cảm thấy bản thân cô đã không giúp được gì nên càng không muốn gây thêm phiền phức gì cho anh.
Một bên tay bị anh nắm lấy, cô di chuyển bàn tay còn lại đặt lên tay anh, nắm chặt lại.
Không cần lên tiếng, Sở Chiêu Dương đã biết được ý của cô. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp như được ánh nắng mùa xuân bao phủ lên người.
Hai người đều buông lỏng, tâm trạng băn khoăn do dự khi nãy của Cố Niệm giống như bông tuyết dần tan chảy dưới ánh sáng mặt trời.
***
Sở Chiêu Dương dừng xe ở một vị trí cách khu nhà Cố Niệm ở không xa.
Khu dân cư nhà Cố Niệm có không ít người có xe, đặc biệt là rất nhiều người trẻ tuổi, vì tiền thuê nhà ở đây đã được coi là rất rẻ rồi. Đối với những người trẻ tuổi, họ có thể giảm bớt không ít áp lực kinh tế.
Ở đây cũng có nhiều người gốc thành phố B, tuy nhà không lớn, cũng không được mới, nhưng suy cho cùng cũng là căn nhà của mình, không có áp lực phải mua nhà, nên có tiền dư thừa để mua xe. Hơn nữa, bây giờ xe cộ chỉ cần yêu cầu không quá cao thì đa số mọi người đều có thể mua được.
Nhưng vì đường trong khu dân cư chật hẹp, nên chưa đỗ được bao nhiêu xe thì đường đã tắc nghẽn rồi. Sở Chiêu Dương miễn cưỡng tìm được một chỗ đỗ xe, đầu xe và đuôi xe đều cách khá gần xe bên cạnh. Lần này vì chuyện của Mục Kỳ San, có thể một chốc một lát không xuống ngay được.
Hai người đi lên lầu, Cố Niệm mở cửa đi vào, nhưng không ngờ không nghe thấy tiếng cãi lộn như tưởng tượng, mà là tiếng khóc lóc sướt mướt. Cố Niệm nghi hoặc nhìn Sở Chiêu Dương, hai người đóng cửa lại, rồi đi vào phòng khách.
Trong phòng khách, Mục Lam Thục ngồi trên sô pha, Mục Định Kiệt và Thôi Hân Mi chuyển ghế ngồi ở đối diện.
Sắc mặt Mục Lam Thục không được tốt lắm, có vẻ đau lòng và có chút mệt mỏi. Bà ngồi trên ghế nhìn Thôi Hân Mi ở trước mặt khóc lóc thút thít.
Dáng vẻ Mục Định Kiệt như thể cả thế giới đều sụp đổ, hai mắt đỏ ngầu, cũng không nhìn Thôi Hân Mi. Dường như chỉ cần nhìn một cái thôi, ông ta sẽ không kìm được bản thân lấy mạng của bà ta.
Thôi Hân Mi khóc đến mức toàn thân run rẩy, Mục Lam Thục và Mục Định Kiệt đều không nói lời nào, trong phòng chỉ có tiếng Thôi Hân Mi khóc.
Nhìn thấy Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, sắc mặt Mục Lam Thục tốt hơn đôi chút, bà đứng lên nói: “Hai con tới rồi à.”
Cố Niệm dẫn theo Sở Chiêu Dương, ngồi xuống bên cạnh Mục Lam Thục, nói với Mục Định Kiệt và Thôi Hân Mi ở trước mặt: “Cậu, mợ.”
Mục Định Kiệt lau mặt, không mặt mũi nào đối diện với Cố Niệm, áy nãy rủ mắt xuống, không dám nhìn thẳng Cố Niệm: “Cố Niệm, là cậu không tốt, khiến mẹ con cháu... chịu thêm nhiều phiền phức.”
Cố Niệm lắc đầu không nói gì.
Lúc này cô có thể nói gì được chứ?
Nếu Mục Kỳ San không sao, cô còn có thể nói đôi ba câu. Nhưng bây giờ, người đã chết rồi, dù có chuyện lớn hơn nữa cũng không bằng được một người đã chết.
Thôi Hân Mi đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên oán hận nhìn Cố Niệm và Sở Chiêu Dương.
Mục Lam Thục thấy vậy, theo bản năng muốn kéo Cố Niệm ra sau lưng, nhưng sau lại nghĩ ra, bên cạnh Cố Niệm còn có Sở Chiêu Dương, lúc này không cần bà phải bảo vệ.
Bà vừa mới nghĩ vậy đã nghe tiếng Thôi Hân Mi oán hận nói: “Nếu không phải tại hai người thì Kỳ San đã không chết! Các người đền mạng cho con gái tôi đi!”
“Đủ rồi! Đến nước này rồi bà vẫn còn nói được những lời đó sao?” Mục Định Kiệt giận dữ nói.
“Ông chẳng biết gì cả!” Thôi Hân Mi cao giọng nói, “Lúc đó tôi đã đến cầu xin chị gái ông, còn quỳ xuống trước mặt bà ta, nhưng bà ta vẫn không chịu cứu Kỳ San. Tôi đã nói rồi, Kỳ San có lỗi, thì để Kỳ San xin lỗi Cố Niệm, nhưng bà ta vẫn không chịu đồng ý!”
Hai mắt Mục Định Kiệt đỏ ngầu, đây là chuyện chỉ xin lỗi là giải quyết được hay sao?
Ngay khi Mục Kỳ San bị bắt giam, Mục Lam Thục đã gọi điện cho ông, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện. Mục Định Kiệt biết rất rõ Mục Kỳ San đã làm những gì.