Cố Niệm ở bên cạnh nhìn, không nhịn được cười, lại chú ý không cười ra tiếng, sợ đánh thức Tiểu Hữu Cẩn. Động tác vừa rồi của Tống Vũ thuần thục như vậy, nhìn qua đã biết đây là chuyện thường ngày. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Hữu Cẩn, xinh đẹp lại đáng yêu, tập hợp ưu điểm của Tề Thừa Chi và Tống Vũ. Ngũ quan của Tề Thừa Chi đẹp hơn người khác nên di truyền đến mặt của Tiểu Hữu Cẩn giống như một con búp bê vậy.
Tề Thừa Chi muốn nói gì, anh ta coi như là chủ ở đây, sao lại đi trước được.
Không đợi anh ta nói, Sở Chiêu Dương cũng đã biết ý của anh ta, nói trước: “Sao phải khách sáo với bọn tôi chứ.”
Tề Thừa Chi cười cười, không nói thêm gì nữa, tạm biệt Sở Chiêu Dương và Cố Niệm.
Bên ngoài lạnh, Tống Vũ đội mũ cho Tiểu Hữu Cẩn. Vì lúc ngủ, Tiểu Hữu Cẩn không ngừng cọ cọ trên vai Tề Thừa Chi nên cũng làm cái mũ lệch đi.
Lúc Tống Vũ sửa sang lại cho nhóc, Tiểu Hữu Cẩn mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Nhóc mở đôi mắt to ngái ngủ, vừa vặn nhìn thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm. So với khuôn mặt lạnh của Sở Chiêu Dương, Tiểu Hữu Cẩn hiển nhiên càng thích Cố Niệm mặt mũi dịu dàng, luôn cười với nó hơn. Lúc này nửa mê nửa tỉnh, nhóc lộ ra nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch với Cố Niệm.
Thấy nó tỉnh rồi, cũng không khóc không quấy, cười đáng yêu như vậy, Cố Niệm càng thích.
Tống Vũ liền nói: “Tạm biệt chú Sở với dì Cố đi con.”
Nói xong, Tống Vũ lấy ti giả trong miệng nó ra.
Tiểu Hữu Cẩn ngoan ngoãn vẫy tay với hai người: “Tạm biệt chú Sở, tạm biệt dì Cố.”
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, vô cùng dễ nghe khiến cho trái tim Cố Niệm mềm nhũn.
Cố Niệm thật muốn đưa em bé dễ thương ngoan ngoãn này về nhà nuôi mấy ngày.
Tề Thừa Chi và Tống Vũ đi về phía trước, ánh mắt Cố Niệm vẫn nhìn Tiểu Hữu Cẩn, thấy nó cũng luôn nhìn mình liền không nhịn được cười.
Cố Niệm nhìn Tiểu Hữu Cẩn, Sở Chiêu Dương nhìn Cố Niệm.
Trong con ngươi Cố Niệm dịu dàng như chìm vào nước, cho đến khi Tiểu Hữu Cẩn vào trong xe, không nhìn thấy nữa, cô mới thu hồi ánh mắt. Kết quả liền đụng phải ánh mắt như vậy của Sở Chiêu Dương.
Ánh mắt anh giống như một ngọn lửa, từ từ đến gần cô, thiêu bỏng da thịt cô.
Hai má Cố Niệm liền nóng lên, từ từ ửng đỏ.
“Thích trẻ con như vậy sao?” Sở Chiêu Dương đến gần cô nửa bước, mũi giầy gần như chạm vào nhau.
Anh rất cao, Cố Niệm mới đứng đến ngực anh.
Sở Chiêu Dương khom người cúi đầu, mặt cách cô rất gần.
Gương mặt tuấn tú của anh khẽ nghiêng nghiêng, hơi thở dường như phả lên môi lên mũi cô. Tư thế như thế, từ xa nhìn lại giống như là đang hôn vậy. Cho dù, môi bọn họ còn chưa chạm vào nhau, chỉ là gần như vậy đã đủ để cho Cố Niệm hỗn loạn rồi.
Đầu óc cô cũng xoay chuyển chậm hơn bình thường mấy nhịp, mặt đỏ bừng lên.
Ánh mắt Sở Chiêu Dương nóng bỏng, Cố Niệm cảm thấy từ đầu đến chân mình đều đang cháy, lắp ba lắp bắp nói: “Chỉ là… là vì Tiểu Hữu Cần đáng yêu quá thôi.”
“Vậy cũng không đáng yêu bằng con của chính mình.” Sở Chiêu Dương khẽ cười nói, giọng nói thuần thấp giống như dây đàn vô tình bị chạm vào, âm thanh trong veo, dư âm kéo dài. “Thích như vậy, chúng ta cố gắng chút, sinh một đứa.”
Cố Niệm lập tức nhớ ra, từ lần trước anh liền không dùng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào nữa.
Trong mắt cô giống như phủ một tầng sương mù mỏng, giống như giận dữ trừng anh một cái, mang theo phong tình dễ thương khó mà diễn tả được nhưng Cố Niệm lại không biết.
Hô hấp của Sở Chiêu Dương nặng nề, sắc lửa trong con ngươi càng nồng hơn, đang muốn hôn cô đột nhiên bị một tiếng cắt đứt: “Là chị?”
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đều bị âm thanh này làm giật mình.
Sở Chiêu Dương thẳng người lên, Cố Niệm cũng theo tiếng nói nhìn qua, liền thấy một cô gái mặc đồng phục phục vụ khách sạn đang đi qua bên này, trên mặt còn mang theo nụ cười kinh ngạc lại không chắc chắn lắm.
Nhìn kỹ mới nhận ra là cô gái lần trước Cố Niệm và Giang Hướng Tuyết bị bắt cóc, đã cứu Cố Niệm lúc cô chạy trốn nhảy vào hồ chứa nước.
Sở Chiêu Dương híp mắt nghĩ, nhớ ra cô gái đó tên là Mạnh Tư Liên. Anh lạnh mặt, không gian thân mật vừa rồi của anh và Cố Niệm, anh không tin Mạnh Tư Liên không nhìn thấy. Phàm là người biết điều sẽ không làm phiền vào lúc này.
Đối với Mạnh Tư Liên, ấn tượng của Sở Chiêu Dương rất không tốt, cho dù cô ta cứu Cố Niệm, anh cũng không cảm thấy cô ta là một người thật thà. Nguyên nhân gì mà Mạnh Tư Liên cứu Cố Niệm, Sở Chiêu Dương có chút nghi ngờ. Nhưng rốt cuộc Cố Niệm cũng là được cô ta cứu, hơn nữa sau đó Mạnh Tư Liên cũng không xuất hiện nữa.
Sở Chiêu Dương từng cho người điều tra thân phận của Mạnh Tư Liên nhưng cũng không tra ra cái gì không ổn.
Hồ sơ của cô ta sạch sẽ, bình thường.
Nhưng Sở Chiêu Dương luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lại không tra được gì, cô ta không xuất hiện nữa nên cũng chỉ có thể bỏ đi.
Không ngờ, cô ta cuối cùng lại xuất hiện ở đây.
Cố Niệm có chút nghi ngờ, lúc Mạnh Tư Liên cứu cô, cô đang hôn mê. Tỉnh lại suýt nữa bị trực tiếp ném ra khỏi bệnh viện. Lúc ấy ồn ào, Mạnh Tư Liên lại mượn cớ tránh ra ngoài, Cố Niệm cho đến khi được Sở Chiêu Dương đón đi cũng không thấy cô ta. Cho nên, cô từ đầu tới cuối đều không quen Mạnh Tư Liên.
Lúc này thấy Mạnh Tư Liên đi tới, mặt còn đầy vẻ vui mừng. Cố Niệm suy nghĩ một chút, cho là Mạnh Tư Liên là hướng về phía Sở Chiêu Dương liền không khỏi quay đầu, nhướn mày với anh.
Sở Chiêu Dương nhìn biểu tình của cô, liền biết cô hiểu lầm rồi. Bàn tay ấm áp mang theo sức lực làm cho người ta yên tâm, không nhẹ không nặng đặt lên đỉnh đầu Cố Niệm. Bởi vì người cao nên tay Sở Chiêu Dương cũng không cần phải nhấc cao lắm, động tác thoải mái lại tùy ý.
“Đến tìm em đó.” Sở Chiêu Dương thấp giọng nói.