Tuy nói như vậy nhưng biểu tình của Sở Chiêu Dương vẫn lạnh lùng, trong lòng đề phòng Mạnh Tư Liên.
“Tìm em?” Cố Niệm không hiểu.
Sở Chiêu Dương thấy Mạnh Tư Liên đã sắp đi tới đây, liền nhanh chóng giải thích ngắn gọn: “Lúc đó em và Giang Hướng Tuyết bị bắt cóc, nhảy vào hồ chứa nước, nghe nói là cô ta cứu em lên.”
Một tiếng “nghe nói” liền biểu lộ rõ ràng thái độ của Sở Chiêu Dương. Chẳng trách Sở Chiêu Dương chưa từng nhắc tới cô ta.
“Có gì không ổn à?” Cố Niệm hỏi.
Sở Chiêu Dương vừa định trả lời, thấy Mạnh Tư Liên đã đi tới liền nói: “Không có, trở về nói kỹ cho em nghe.”
Cố Niệm vừa gật gật đầu đã thấy Mạnh Tư Liên đứng yên ở trước mặt mình.
Mạnh Tư Liên giống như là sợ Sở Chiêu Dương, đáng thương nhìn Sở Chiêu Dương, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa. Vừa rồi cô ta nhìn thấy Sở Chiêu Dương và Cố Niệm nhưng lại không lập tức nhận ra Cố Niệm.
Lúc cứu Cố Niệm, da Cố Niệm bị ngâm nước nhăn nheo lại, hơn nữa cả người tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, trông vô cùng thảm hại. Hoàn toàn ngược lại so với bộ dạng hồng hào khoẻ mạnh bây giờ, cho nên cái nhìn đầu tiên cô ta không nhận ra ngay được.
Nhưng Mạnh Tư Liên nhớ Sở Chiêu Dương, nhớ sâu sắc.
Lúc đó, cô ta đặc biệt hâm mộ Cố Niệm, bởi vì Sở Chiêu Dương đối với cô tốt như vậy. Khi ấy, Sở Chiêu Dương đến bệnh viện đón Cố Niệm đi, trong mắt chỉ có Cố Niệm, tình ý nồng đậm, quan tâm sâu sắc. Trừ Cố Niệm ra, anh không quan tâm đến ai, cũng không nhìn bất kỳ ai.
Người đàn ông ưu tú, xuất sắc, nổi bật giữa đám đông như vậy nhưng lại chuyên tình đến thế.
Sao không khiến Mạnh Tư Liên hâm mộ cho được?
Nếu như có thể có một người đàn ông như vậy yêu mình đến thế thì tốt biết bao?
Bởi vì nhận ra Sở Chiêu Dương, cô ta còn có chút trộm mừng, Sở Chiêu Dương có phải đã chia tay với Cố Niệm rồi không?
Người bình thường như Cố Niệm, rốt cuộc vẫn là không xứng, cũng không giữ được Sở Chiêu Dương. Nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, cô ta liền nhận ra, người bí mật đang hôn Sở Chiêu Dương kia chính là Cố Niệm ngày đó được cô ta cứu.
Sắc mặt Cố Niệm đỏ ửng, mặt đối mặt dán chặt với Sở Chiêu Dương, giống như là được Sở Chiêu Dương bảo vệ trong lòng vậy. Nhất cử nhất động của anh đều vô cùng để ý tới Cố Niệm.
Mạnh Tư Liên biết, Sở Chiêu Dương không nhìn thấy mình, anh và mình là người của hai thế giới, nhưng cô ta muốn khiến Sở Chiêu Dương nhìn cô ta, một cái cũng tốt rồi.
Cô ta muốn để trong mắt Sở Chiêu Dương có mình.
Rõ ràng, Cố Niệm không có chỗ nào xuất sắc hơn cô ta. Cố Niệm xinh đẹp, nhưng cô ta cũng không kém. Tự đánh giá, bản thân còn có khí chất điềm đạm đáng yêu, càng khiến đàn ông thương xót.
Sở Chiêu Dương không thể nào không nhìn cô ta một cái.
Cô ta cũng không biết mình nghĩ thế nào, ngày đó nhìn thấy Sở Chiêu Dương liền không quên được nữa.
Ngẩn ngơ mấy ngày, cả buổi tối nằm mơ đều mơ thấy Sở Chiêu Dương và cô ta…
Mạnh Tư Liên đầy bụng nhớ thương, khi đó cảm thấy, có lẽ là vì mình chưa từng nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy. Nhưng đến khách sạn Tề Lâm làm việc, cô ta thường ngày cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông mọi mặt đều rất ưu tú.
Khi đó, Mạnh Tư Liên mới phát hiện, những người đó đều không phải là Sở Chiêu Dương, đều không bằng Sở Chiêu Dương.
Hôm nay nghe đồng nghiệp nói, tổng giám đốc dẫn người nhà và bạn bè cùng đến đây tụ tập, trong đó có Sở Chiêu Dương, cô ta cố gắng đè nén sự kích động trong lòng xuống, làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng lại lén lút chú ý Tề Thừa Chi lúc nào sẽ kết thúc tụ tập.
Đáng tiếc Tề Thừa Chi chỉ gọi một người phục vụ đến phục vụ, nếu không cô ta cũng có thể tranh thủ một chút.
Lúc này nhìn thấy Sở Chiêu Dương, tim Mạnh Tư Liên đập vô cùng nhanh. Cuối cùng cô ta đã biết loại tâm tình này của mình là tương tư, là yêu rồi. Vốn dĩ cho rằng bản thân thấy Sở Chiêu Dương cao cao tại thượng không thể có được nên đã thần thánh hóa anh lên. Nhưng hôm nay vừa nhìn, cô ta lại phát hiện, Sở Chiêu Dương càng có sức quyến rũ hơn so với ký ức của cô ta.
Lúc này, Mạnh Tư Liên cẩn thận che giấu tâm tư của mình.
Có lẽ, cô ta với Sở Chiêu Dương không có khả năng.
Người đàn ông chuyên tình như anh, sao có thể vì một ánh mắt mà di tình?
Nhưng, chỉ cần có thể khiến anh nhớ mình, cô ta đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
“A, xin lỗi, chị hẳn là không nhớ em.” Mạnh Tư Liên cúi đầu, có chút mất mát nói.
Sở Chiêu Dương đúng lúc mở miệng: “Lần đó em rơi vào hồ chứa nước, chính là cô gái này cứu em.”
Anh không nói cô ta tên là gì.
Ánh mắt Mạnh Tư Liên u tối, nói với Cố Niệm: “Em tên là Mạnh Tư Liên. Xin lỗi, em không phải muốn làm phiền chị. Lúc nhìn thấy chị, em nhất thời không nhịn được nên mới lên tiếng. Thấy chị không sao, em cũng yên tâm rồi.”
Cố Niệm vội lắc đầu, chủ động kéo tay Mạnh Tư Liên: “Hoá ra em chính là ân nhân cứu mạng của chị, rất cảm ơn em. Nếu như không phải em, có thể chị đã…”
Cố Niệm không nói hết, nói: “Chị vốn nên tìm đến em, đích thân cám ơn em. Chỉ là em lại không để lại gì cả, chị không biết tên em, cũng không biết đi đâu mới có thể tìm được em. Chị vẫn muốn nói cám ơn em, nhưng không có cơ hội.”
Mạnh Tư Liên vội xua tay: “Em không phải… không phải đến tìm chị là muốn báo đáp gì. Chỉ là nhìn thấy chị, không kịp nghĩ đã gọi lại. Xin lỗi, làm phiền hai người rồi.”
Nói xong, cô ta lại sợ hãi nhìn Sở Chiêu Dương một cái, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt này chỉ giống sợ Sở Chiêu Dương nên Cố Niệm cũng không suy nghĩ nhiều.
“Nào có, em đừng xin lỗi nữa, sẽ khiến chị ngại lắm.” Cố Niệm khó xử: “Em lại không làm gì, ngược lại là chị, không thể cảm ơn em tử tế, còn để cho ân nhân cứu mạng không ngừng xin lỗi chị, nào có đạo lý như vậy.”
Mạnh Tư Liên vội vàng lắc đầu: “Em thật sự không muốn báo đáp gì cả, thấy chị ổn, em cũng yên tâm rồi. Em… Em quay về làm việc đây.”
Cố Niệm thấy cô ta mặc đồng phục phục vụ, khách sạn nghỉ dưỡng 7 sao Tề Lâm này đối với phục vụ bình thường cũng yêu cầu rất cao.