Lời của Phó Dẫn Tu đã chứng minh, anh ta và Phó Tu trong ký ức của cô là một người!
Khóe miệng Minh Ngữ Đồng run run kéo lên thành một nụ cười châm biếm, nực cười thay, người đàn ông cô luôn nhớ, không phân rõ được là yêu là hận là oán, lại đến cả tên thật cũng chưa từng nói với cô.
Vậy bây giờ, anh ta lại đến làm gì?
Phó Dẫn Tu thấy độ cong châm biếm ở khoé môi cô, dường như ngẩn ra.
Giơ tay lên, ngón tay có chút thô ráp, dường như mang theo luồng điện, tê tê, nhè nhẹ muốn sờ vào đôi môi mềm mại của cô.
Nhưng Minh Ngữ Đồng lại lui về sau một bước, khiến cho anh ta không chạm được, ngón tay dài có chút lúng túng dừng ở vị trí vốn là khoé miệng cô, nhưng lúc này lại là ở trong không khí.
“Giám đốc Phó, xin tự trọng.” Minh Ngữ Đồng lập tức hất tay Phó Dẫn Tu ra, “Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi, chuyện tối nay, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra.”
Minh Ngữ Đồng lạnh lùng, muốn tránh ánh mắt của Phó Dẫn Tu. Lúc quen cô, cô còn quá trẻ tuổi, không tự tin, rất nhiều thứ đều là học theo anh ta.
Bằng không thì mọi người thật sự cho là cô thiên tài như vậy, tuổi còn trẻ đã có thể tiếp nhận sự nghiệp của Minh gia sao?
Trong lòng cô, Phó Dẫn Tu ngoài quan hệ tình nhân, còn là người thầy.
Cô tôn kính anh, cũng sợ anh.
Yêu anh, cũng hận anh.
Bây giờ, cô mới biết.
Đối với anh, hận, cô không hận nổi.
Lúc này cô nhìn thấy anh, giống như quá khứ vậy, kính sợ không dám nhìn thẳng anh.
Nhưng nghĩ lại, cô tự nói với mình trong lòng. Minh Ngữ Đồng, mày đã không phải là cô gái đơn thuần ngốc nghếch trong quá khứ nữa rồi. Mày bây giờ có năng lực, có sự nghiệp, cũng lớn tuổi, từng trải nhiều rồi. Ở trước mặt anh ta, không thể yếu thế.
Mày, không yếu kém chút nào.
Mày đã nói, anh ta nhận lầm người thì không thể né tránh ánh mắt anh ta nữa, ngược lại sẽ tỏ ra chột dạ.
Nghĩ đến đây, Minh Ngữ Đồng lấy hết dũng khí, bất chấp nhìn thẳng vào mắt Phó Dẫn Tu, không chút nhượng bộ.
Phó Dẫn Tu nhìn cô giống như nhìn thứ đồ chơi có thể đùa giỡn, đột nhiên, cười khẽ một tiếng.
“Tiểu Hoa Nhi của anh, có bản lĩnh rồi.” Giọng Phó Dẫn Tu thấp thấp xuyên qua tiếng đàn violin, bay tới tai Minh Ngữ Đồng.
Mặc dù Minh Ngữ Đồng vừa khuyên nhủ bản thân như vậy, nhưng bây giờ vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Phó Dẫn Tu bước lên trước, lần nữa đến gần cô.
Cảm giác được sự run rẩy của Minh Ngữ Đồng, cô đã sợ thành như vậy rồi, còn cố chấp dũng cảm nhìn anh ta tiếp.
Phó Dẫn Tu rất thích, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hoa Nhi dũng cảm rồi.”
“Giám đốc Phó, tự trọng!” Da đầu Minh Ngữ Đồng tê dại nói.
Phó Dẫn Tu khẽ cười một tiếng, trực tiếp giơ tay khóa chặt eo cô, lôi cô sát vào trong ngực mình.
Đôi môi áp ở bên tai cô, thấp giọng nói: “Oán hận tôi mấy năm không tới tìm em à?”
Minh Ngữ Đồng run rẩy, cuối cùng không khắc chế nổi sự chua xót trong lòng, nghẹn ngào nói: “Phó Dẫn Tu, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Khi đó là ba mẹ anh đuổi cô ra ngoài!
Cô cả đời này đều sẽ không quên, ở Nữu Thành nước M, trong đêm đông lạnh mưa xối xả, cô bị người ta túm lấy trên giường bệnh viện, không nói hai lời liền đẩy vào trong xe. Khi đó cô chỉ mặc quần áo bệnh nhân, cả người đều lạnh run.
Người phụ nữ kiêu căng lại cay nghiệt trong xe đó, khuất nửa mặt trong bóng tối, lạnh lùng cảnh cáo cô, Phó gia không phải nơi cô có thể vào, Phó Tu cũng không phải là người cô có thể với cao.
Minh Ngữ Đồng lúc ấy chỉ muốn cười, cô cũng là thiên kim tiểu thư của Minh gia, là gia đình thế nào, còn cần cô với cao sao?
Nhưng sau tối hôm đó, Phó Tu giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, cô tìm khắp cả thành phố đều không tìm được Phó Tu.
Cô lúc ấy ở cữ không hẳn hoi, trong đêm mưa gió đã đổ bệnh.
Đúng thế, lúc đó cô đã sinh con cho Phó Tu.
Là con trai
Cơ thể bệnh tật cố nán lại ở Nữu Thành đợi Phó Tu một năm trời, tất cả mọi người đều nói với cô, Phó Tu sẽ không trở lại nữa.
Mà con trai của cô, cô cũng không tìm thấy.
Lúc quen Phó Tu, cô đã biết, Phó Tu không phải là người bình thường.
Nhưng cô cũng không phải.
Cô chưa bao giờ cảm thấy giữa cô và Phó Tu sẽ có khoảng cách trở ngại gì.
Trong một năm đó, cô uỷ thác thám tử tư điều tra bệnh viện mà cô sinh, điều tra về Phó gia đó. Nhưng trong bệnh viện, không có ghi chép gì về con trai cô, giống như cô chưa bao giờ sinh con ở đó.
Mà cả nước M đều không có miêu tả nào phù hợp với những gì cô nói liên quan đến Phó gia, liên quan đến Phó Tu.
Dường như tất cả đều không tồn tại.
Tất cả chỉ là một giấc mơ của cô.
Một giấc mơ vô cùng chân thực.
Sau khi tỉnh lại, cô cũng không phân rõ được mơ và thực.
Cô giống như con ruồi không đầu, vốn cho là mình biết tất cả nhưng tất cả đều không có bất cứ tác dụng nào, đều là giả.
Trong tay không có bất cứ manh mối nào liên quan đến Phó Tu, liên quan đến con trai cô.
Không có gì cả.
Như vậy, làm sao có thể tìm được người nữa?
Cô cảm thấy mình điên rồi, giống như người điên, bạn bè bên cạnh đại khái cũng đều cảm thấy cô điên rồi, đều xa cách cô.
Cô ngây ngây ngô ngô ở thành phố đó thêm một năm nữa.
Vẫn như vậy, không tìm được gì.
Sau đó, em trai cô đích thân từ châu Âu bay đến nước M, đưa cô về Minh gia. Sau này, cô không cho phép mình nhớ đến Phó Tu nữa. Lại mất mấy năm, cô mới điều dưỡng tốt được sức khoẻ của mình, khiến cho mình trở nên kiên cường, khiến cho mình trở nên tài giỏi.
Phó Tu không phải là không để lại gì cho cô.
Ít nhất, anh ta để lại cho cô rất nhiều học thức.
Cô có thể xử lý tốt sự nghiệp của Minh gia như vậy, thật sự là nhờ những gì Phó Tu dạy cho cô kia. Cô say sưa với công việc, khiến cho mình bận rộn giống như con quay không ngừng xoay.