Tại sao trước đây không như thế?
Là vì Phó Dẫn Tu sao?
Dù cho trong lòng hận anh, cho rằng bản thân đã quên anh nhưng khi anh vừa xuất hiện, cô đã không tự chủ được lại trở thành cô gái nhỏ đơn thuần ngây ngô trước kia.
Tất cả đều là tại anh.
Càng hiểu rõ những điều đó, Minh Ngữ Đồng càng khó chịu. Trên môi không khỏi lộ ra nụ cười chế nhạo, hóa ra cô thật sự chẳng có tiến bộ gì. Đã nhiều năm như vậy, vừa đối mặt với anh, cô liền trở nên chẳng là gì cả.
Minh Ngữ Đồng đang giận bản thân, cũng không chú ý Phó Dẫn Tu đã đưa cô ra khỏi nhà hàng rồi.
Trợ lý sốt ruột liền đổi theo: “Giám đốc Phó, anh hãy thả giám đốc Minh chúng tôi xuống đi!”
Nhưng cậu ta vừa mới bước một bước, trong nhà hàng ngăn nắp u ám, từ bốn phương tám hướng xông ra một đám người mặc đồ đen, vây chặt lấy cậu ta.
Minh Ngữ Đồng cũng chú ý tới, vội vã hét: “Phó Dẫn Tu!”
Lòng bàn tay nóng bỏng của Phó Dẫn Tu trực tiếp đặt lên mông cô không cử động, thân thể Minh Ngữ Đồng liền căng thẳng, cả người trên dưới chẳng có chỗ nào thoải mái cả.
“Yên tâm, sẽ không làm khó cậu ta đâu.” Phó Dẫn Tu nói, rồi khiêng Minh Ngữ Đồng sải bước ra ngoài.
Phó Dẫn Tu lại không đưa cô rời khỏi khách sạn, ngược lại sau khi bước ra khỏi cửa sau, lại trực tiếp lên xe, rồi dừng lại trước cửa một biệt thự gần đó.
Lúc trong xe, có tài xế ở đó nên Minh Ngữ Đồng cũng không làm ầm ĩ, chỉ cúi đầu, không muốn để Phó Dẫn Tu nhìn thấy mặt mình.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, lúc tài xế mở cửa xe, Phó Dẫn Tu cũng không khiêng Minh Ngữ Đồng nữa, mà bế ngang cô ra ngoài, trực tiếp bước vào biệt thự.
Tại biệt thự, quản gia đã đứng đợi sẵn, trong nhà đèn đóm cũng được bật sáng.
Minh Ngữ Đồng không muốn để người khác nhìn thấy mặt mình, chỉ đành vùi mặt vào ngực Phó Dẫn Tu. Phó Dẫn Tu sẽ không tự mình đa tình cho rằng Minh Ngữ Đồng đang có ý với mình đó chứ, xấu hổ quá. Chỉ là cô không muốn để người ta nhận ra mà thôi.
Sắc mặt Phó Dẫn Tu âm trầm, còn đen hơn cả đêm tối bên ngoài.
Vừa bế Minh Ngữ Đồng bước đến gần phòng ngủ, đầu cũng không thèm ngoái lại nói với quản gia: “Ra ngoài hết đi.”
Quản gia và phục vụ hơi khom người rồi lần lượt đi ra ngoài.
Minh Ngữ Đồng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, xác định trong biệt thự không có ai khác, lập tức giãy giụa kịch liệt.
Phó Dẫn Tu hơi nhếch môi, dù cho Minh Ngữ Đồng có giãy giụa thế nào, anh vẫn ôm cô rất vững vàng. Chỉ là nhịp chân sải bước đi nhanh hơn một chút, vào đến phòng ngủ, liền trực tiếp ném Minh Ngữ Đồng lên giường.
Minh Ngữ Đồng bị ném lên giường sút nữa thì lăn mấy vòng. Mái tóc vốn tao nhã chỉnh chu, giờ đã rối tung, buông xõa sau gáy cô. Minh Ngữ Đồng căm giận ngẩng đầu, còn chưa kịp đứng dậy, trước mắt chợt tối đen, Phó Dẫn Tu đã áp người tiến đến.
Cô giơ tay muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị Phó Dẫn Tu khống chế, ra sức siết chặt cổ tay cô, giữ chặt hai cổ tay cô ở hai bên trên đỉnh đầu.
Gương mặt của Minh Ngữ Đồng cũng vì thế mà lộ ra gần hơn, rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, cô cũng chẳng còn là cô gái nhỏ đơn thuần như xưa nữa. Nhưng ở trước mặt anh, cô lại chẳng hề thay đổi chút nào. Gương mặt đó vẫn còn rất non nớt, chẳng có chút bóng dáng của tuổi tác gì cả.
Cô gái 30 tuổi vốn là lúc vô cùng thướt tha. Trút bỏ nét ngây ngô của cô gái nhỏ năm xưa nhưng lại vẫn duy trì dung mạo xinh đẹp nhất của người phụ nữ, còn kèm thêm khí chất thành thục, chững chạc mà một cô gái nhỏ không tài nào có được.
Nhưng, đối mặt với anh lúc này cô lại giống hệt như một cô gái nhỏ vậy.
Gương mặt đó, vừa mịn vừa trắng trẻo vô cùng, trên mặt đừng nói một nếp nhăn, dấu hằn, ngay đến cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Ánh mắt sâu thẳm dần rơi lên đôi môi cô, vừa rồi bị anh khiêng đi, lại không thể chống cự, trong lòng cô tràn đầy bất mãn, giận bản thân vô dụng, ra sức cắn chặt môi, lấy bản thân ra để trút giận. Lúc này, môi dưới đã bị cắn đến chảy máu, trên môi còn để lại dấu răng nho nhỏ cong cong
Phó Dẫn Tu nheo hai mắt lại, ngón cái không chút do dự đặt lên môi dưới của cô, vuốt ve vết thương trên môi cô, trên ngón tay liền bị vết máu trên môi cô dính sang.
Minh Ngữ Đồng cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích.
Chỉ thấyPhó Dẫn Tu từ từ đưa cánh tay lên, thè lưỡi liếm vết máu trên ngón tay mình, còn có một chút máu, dính sang môi dưới của anh. Đôi môi mỏng lập tức bị máu nhuộm hồng, trong bóng đêm có vẻ rất mê hoặc lòng người.
Phó Dẫn Tu cười khẽ: “Còn tưởng bây giờ em thật sự rất lợi hại chứ.”
Có thể dọa người khác.
Vừa rồi ở nhà hàng, lúc cô vừa mới đến, dáng vẻ tự tin điềm tĩnh như thế thật giống một nữ cường nhân trong thương trường. Nhưng lúc này nhìn lại, rõ ràng vẫn là một cô gái nhỏ mà thôi.
Ánh mắt Phó Dẫn Tu dời xuống, trên người cô đang mặc bộ quần áo công sở bó sát. Chỗ đó ngược lại so với trong trí nhớ của anh đúng là đã to hơn không ít.
“Quả nhiên, đã lớn hơn rồi.” Phó Dẫn Tu hài lòng nói.
Nhìn thấy vị trí mà ánh mắt anh đang nhìn, Minh Ngữ Đồng lập tức hiểu ra, tức giận giãy giụa nhưng cũng vô dụng.
Phó Dẫn Tu nhìn Minh Ngữ Đồng bây giờ, bảy năm không gặp, cô ấy thật sự là một báu vật đã trưởng thành.
Nhưng có thể thấy, trong bảy năm này cô sống cũng không tệ, chẳng nhớ đến anh chút nào, còn chăm sóc cho bản thân tốt như vậy, so với bảy năm trước càng xinh đẹp hơn.
Trong lòng Phó Dẫn Tu có chút không vui, đến cả ánh mắt cũng trầm xuống.
Minh Ngữ Đồng giãy giụa không được, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Phó Dẫn Tu, anh buông tôi ra!”
“Không phải không quen biết tôi sao?” Phó Dẫn Tu cười khẽ, “Lúc này lại quen biết rồi à?”
Minh Ngữ Đồng hơi ngẩn ra một lúc, ngay sau đó liền nói: “Anh Phó vừa rồi không phải đã tự giới thiệu rồi sao?”
“À!” Ngón tay Phó Dẫn Tu lướt nhẹ qua cánh môi mềm mại của cô, “Tiểu Hoa Nhi, muốn giả vờ không quen biết anh đến cùng à?”
Minh Ngữ Đồng tức giận quay mặt sang chỗ khác: “Tôi không phải tên là Tiểu Hoa Nhi gì đó, Phó Dẫn Tu, anh buông tôi ra!”
Làm ăn gì đó cô không cần nữa!
Cô chỉ hận không thể thẳng chân đá anh đi thôi.