Tay trái Mạc Cảnh Thịnh cầm đũa, run rẩy gắp thức ăn, gắp mấy lần cũng không được. Cũng may anh chưa dùng đũa, bằng không sẽ rất bất lịch sự nhưng dù cho thế cũng đã khiến anh rất xấu hổ.
Mạc Cảnh Thịnh áy náy mỉm cười với họ, dứt khoát để đũa xuống, tay trái cầm thìa lên, định nhìn xem có món nào có thể múc được không thì ăn món đó.
Sở Điềm không nhịn được nữa liền dùng đũa gắp thức ăn cho Mạc Cảnh Thịnh.
Vốn dĩ, Sở Điềm định đặt vào chiếc bát trước mặt Mạc Cảnh Thịnh. Ai ngờ, vừa mới đưa thức ăn sang, Mạc Cảnh Thịnh lại tự nhiên há miệng ra, đợi cô đút.
Cố Niệm: “...”
Động tác này của Mạc Cảnh Thịnh quả là chẳng có chút đường đột nào...
Sở Điềm sững lại một chút, cảm thấy mặt mình đã nóng bừng lên, nhưng đành lấy hết can đảm, đút đồ ăn vào miệng Mạc Cảnh Thịnh. Thấy dáng vẻ thong thả ung dung nhai của anh, nhìn thế nào cũng cảm thấy chuyện đút thức ăn như vậy quá thân thiết rồi.
Ai ngờ, Mạc Cảnh Thịnh ăn xong, lại chỉ chỉ vào đĩa đậu phụ chiên nói: “Anh muốn ăn cái này.”
Sở Điềm lại gắp một miếng đậu phụ vuông vức đút cho anh. Thấy Mạc Cảnh Thịnh đã há miệng sẵn, nghĩ dù sao đút cũng đã đút rồi, cô cũng không ngượng ngùng nữa.
Nhưng không ngờ, còn chưa đút vào miệng anh, đột nhiên một đôi đũa khác bay tới, đầu đũa cũng gắp một miếng đậu phụ thật to.
Sở Điềm sững ra, đến cả Mạc Cảnh Thịnh cũng không kịp phản ứng. Liền thấy Sở Chiêu Dương trực tiếp nhét đầy đậu phụ vào miệng Mạc Cảnh Thịnh.
Sở Điềm: “...”
Mạc Cảnh Thịnh: “...”
Cố Niệm: “...”
Sau đó, họ liền nghe thấy Sở Chiêu Dương cắn răng nói: “Còn muốn ăn gì nữa, tôi đút cho cậu.”
Mạc Cảnh Thịnh: “...”
Sở Điềm: “...”
Cố Niệm: “...”
Bọn họ đều cảm thấy như hôm nay được quen biết lại với Sở Chiêu Dương vậy.
Lúc này, Sở Điềm cũng ngượng ngùng không đút cho Mạc Cảnh Thịnh nữa.
Trong lòng Mạc Cảnh Thịnh nghĩ thầm, lần sau dụ dỗ Sở Điềm, tuyệt đối không thể làm trước mặt Sở Chiêu Dương được.
Còn Sở Chiêu Dương, mỗi món ăn đều gắp một ít bỏ vào bát của Mạc Cảnh Thịnh, để anh chẳng còn cơ hội bảo Sở Điềm gắp thức ăn cho nữa.
Mạc Cảnh Thịnh buồn bực nhai rau, vừa nhai, vừa trừng Sở Chiêu Dương, giống như xem rau xanh là Sở Chiêu Dương vậy, nhai cho hả giận. Tên nhóc này, rốt cuộc là đến thăm bệnh hay đến chọc tức anh khiến bệnh tình của anh càng nghiêm trọng hơn hả?
Cố Niệm và Sở Chiêu Dương cũng không thể ở lại đây lâu, buổi chiều Sở Chiêu Dương còn phải về công ty, Cố Niệm cũng phải về cục cảnh sát. Thế nên ăn cơm trưa xong, ngồi lại thêm một chút, hai người liền rời đi.
Mạc Cảnh Thịnh dặn dò Cố Niệm: “Trở về đừng nói chuyện tôi bị thương ra ngoài, cứ xem như không biết gì cả.”
Cố Niệm gật đầu: “Yên tâm đi, nhưng khi nào thì anh trở về?”
“Ngày mai tôi sẽ trở về.” Mạc Cảnh Thịnh nói.
Sở Điềm muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.
Mạc Cảnh Thịnh đã chú ý thấy. Anh biết cô ấy quan tâm vết thương của mình, nhưng cô biết công việc của anh không thể kéo dài, thế nên những lời khuyên nhủ cô cũng không nói ra nữa.
Vẻ mặt Mạc Cảnh Thịnh trở nên dịu dàng hơn. Cô gái nhỏ được gia đình chiều chuộng, lại không tùy hứng, rất biết suy nghĩ cho người khác. Thật là cô gái tốt mà!
Ai ngờ anh còn chưa nhìn đủ, Sở Điềm đã bị Sở Chiêu Dương lôi đi.
“Anh đưa em về.” Sở Chiêu Dương trầm giọng nói.
Sở Điềm đành ỉu xìu “Ừm” một tiếng, bước theo Sở Chiêu Dương.
“Hôm nay em xin nghỉ phép à?” Ra khỏi phòng bệnh, Cố Niệm hỏi.
“Ừm.” Sở Điềm gật đầu.
“Vậy em có về bệnh viện không? Hay là đưa em về nhà?” Cố Niệm lại hỏi, không thể trông cậy vào Sở Chiêu Dương mở miệng hỏi được.
“Đưa em về nhà đi, hôm nay xem như nghỉ ngơi.” Trở về hầm chút canh gì đó cho Mạc Cảnh Thịnh.
Lúc ba người vừa ra khỏi thang máy ở lầu một thì đúng lúc nhìn thấy có người đang đi vào thang máy kế bên.
Nhìn thoáng qua, Cố Niệm kinh ngạc gọi: “Ngữ Đồng.”
Minh Ngữ Đồng dừng lại, quay đầu sang nét mặt cũng đầy kinh ngạc: “Niệm Niệm, Tiểu Điềm, học trưởng.”
Gọi xong, Minh Ngữ Đồng cũng mỉm cười: “Mọi người đây là...”
“Bọn tớ đến thăm bạn.” Cố Niệm cười đáp.
Dù cho quan hệ với Minh Ngữ Đồng cũng không tệ, nhưng Sở Chiêu Dương vẫn lạnh lùng như thế, không có ý định trả lời.
Hiểu tính tình của anh, Minh Ngữ Đồng cũng không lấy làm lạ gì.
Ngược lại Minh Ngữ Đồng trở về đã lâu như vậy cũng chưa có cơ hội chính thức gặp mặt Sở Điềm.
Lần trước hai ông bà Sở gia và hai ông bà Minh gia vào ngày sinh nhật Sở Chiêu Dương muốn tác hợp cho Minh Ngữ Đồng và Sở Chiêu Dương, sợ Sở Điềm biết sẽ làm hỏng chuyện, thế nên không gọi cô đến. Sau đó, Minh Ngữ Đồng mải bận chuyện của Minh gia, Sở Điềm là một y tá công việc cũng vô cùng bận rộn. Thế nên, hai người mãi chưa gặp lại nhau.
Bây giờ gặp mặt, Minh Ngữ Đồng và Sở Điềm đều vô cùng mừng rỡ.
“Đúng rồi, sao chị lại đến đây? Có chỗ nào không được khỏe à, hay đến thăm bệnh?” Sở Điềm đánh giá Minh Ngữ Đồng một lượt từ trên xuống dưới, chỉ sợ chị ấy có chỗ nào không được khỏe.
Minh Ngữ Đồng mỉm cười kéo tay Sở Điềm, thật lòng rất thích cô em gái này: “Chị không sao, chị đến thăm người khác.”
Lúc nói đến “người khác”, Minh Ngữ Đồng bất giác dừng lại một chút, Cố Niệm và Sở Điềm đều không chú ý đến.
Nhưng Sở Chiêu Dương lại thấy rất rõ sắc mặt Minh Ngữ Đồng phút chốc bỗng trở nên trắng bệch.
Sở Điềm cười hồn nhiên: “Vậy à, thế tụi em không làm phiền chị nữa.”
Minh Ngữ Đồng cười cười: “Vốn muốn nói chuyện lâu hơn với mọi người mà giờ cũng không tiện.”
“Còn nhiều cơ hội mà.” Sở Điềm cười híp mắt kéo tay Minh Ngữ Đồng, “Tìm thời gian chúng ta hẹn nhau đi.”
“Được.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười gật đầu đồng ý, liền cùng họ bước đến cửa, thấy ba người lên xe xong, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy xe của họ nữa, cô mới thu lại tầm mắt.
Không biết nghĩ đến điều gì, Minh Ngữ Đồng thở dài, biểu cảm cũng ảm đạm hơn.