Tuy Sở Chiêu Dương đã thấp giọng, nhưng cả căn phòng cũng chỉ to như vậy, dù có nhỏ giọng hơn bà cũng có thể nghe thấy.
Từ này thốt ra từ miệng Sở Chiêu Dương, Mục Lam Thục thật sự quá bất ngờ!
Được lắm.
Bà còn sợ Cố Niệm giở tính con nít, nhiều lần sẽ chọc giận Sở Chiêu Dương. Hóa ra Sở Chiêu Dương lại rất vui vẻ đón nhận. Tuy khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng dáng vẻ thì thầm to nhỏ đó nhìn thật sự khiến người ta ê răng.
Cố Niệm không ngờ rằng, anh lại thật sự ghi nhớ từ này, gọi đến nghiện luôn rồi. Rốt cuộc anh ấy học từ đâu vậy chứ? Cô bị anh gọi đến đỏ mặt, cảm thấy bản thân thật sự giống như đứa trẻ được anh chiều chuộng. Lúc này, tức giận gì cũng tiêu tan hết rồi.
Cô dịu giọng nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em đi đun nước.”
“Thùng nước nặng lắm, em đừng động vào.” Sở Chiêu Dương ngăn cô lại, bản thân xách thùng nước đứng dậy, rót một nửa nước khoáng vào trong ấm, rồi ấn nút đun.
Cố Niệm lại đi rửa chút trái cây. Chủ yếu là mang theo táo, những loại trái cây vỏ mỏng cũng không dám mang, lỡ ăn không hết còn làm cho nước đường lênh láng khắp hành lý.
Bình thường tuy Cố Niệm và Sở Chiêu Dương đều về nhà ăn cơm, nhưng có ở lại cũng không lâu. Sở Chiêu Dương đối tốt với Cố Niệm, Mục Lam Thục biết rất rõ. Nhưng bà thật không ngờ lại tốt đến mức hơi quá đáng rồi. Thời gian trên xe lửa, Cố Niệm muốn làm gì đều bị Sở Chiêu Dương ngăn lại, thay cô giải quyết, một chút chuyện nhỏ cũng không để Cố Niệm động tay vào.
Cố Niệm làm cảnh sát, trước đây ở trường cảnh sát được huấn luyện, cũng chịu không ít cực khổ. Tốt nghiệp làm cảnh sát lại là một nghề tương đối mệt. Tuy trông như một cô gái nhỏ yểu điệu, nhưng Mục Lam Thục luôn cảm thấy con gái mình thật ra rất mạnh mẽ. Kết quả, nó giờ lại bị Sở Chiêu Dương nuôi càng ngày càng yểu điệu rồi.
Bà cười tủm tỉm, cũng không nói nhiều. Sở Chiêu Dương nguyện ý chiều chuộng con gái bà, bà đương nhiên rất vui.
Tuy trong phòng, trên mỗi giường đều có một cái tivi nhỏ và một tai nghe, nhưng chẳng có tiết mục nào hay cả. Có Cố Niệm đi cùng, Sở Chiêu Dương cứ bám lấy cô, đâu thèm để ý đến việc xem tivi. Chỉ có Mục Lam Thục chẳng có việc gì làm, cũng không muốn làm phiền hai cô cậu nên tự mình đeo tai nghe, xem một vài bộ phim có sẵn. Kỹ xảo bình thường nhưng phim tương đối mới, Mục Lam Thục xem cũng rất vui vẻ.
Buổi tối, trong toa không tắt đèn, mỗi trạm đều có hành khách xuống xe.
Mục Lam Thục mở đèn lại không ngủ được.
May mà Cố Niệm đã chuẩn bị đồ bịt mắt cho bà, Mục Lam Thục suy nghĩ một lúc, lại hỏi mượn Cố Niệm bịt tai, rồi nhìn Sở Chiêu Dương một cái đầy ẩn ý.
Sở Chiêu Dương: “...”
Nháy mắt đã hiểu.
Mẹ vợ của anh đúng là một người mẹ vợ vô cùng chu đáo.
Mục Lam Thục bịt tai vào, đeo bịt mắt lên, xoay người vào tường ngủ.
Cố Niệm cũng chuẩn bị đi ngủ, lại có chút không yên tâm Sở Chiêu Dương. Người đàn ông này e rằng là lần đầu tiên ngồi xe lửa, càng là lần đầu tiên ngủ giường tầng. Dù cho đã mua vé VIP, nhưng điều kiện vẫn có hạn, hơi thô sơ một chút.
“Anh ngủ ở đây có quen không?” Cố Niệm vươn đầu ra ngoài, nhìn lên trên.
Sở Chiêu Dương đã nhảy lên giường rồi, cũng không biết anh luyện thế nào, thân thủ mạnh mẽ không giống những người khác, trèo từng đoạn từng đoạn một, chỉ cần tìm thấy chỗ dựa, đã nhẹ nhàng nhảy lên giường rồi.
Sở Chiêu Dương cũng từ giường của mình thò đầu ra, cong cong môi nhìn Cố Niệm đầy ấm áp. Dưới ánh đèn, đôi mắt đen láy của anh ấm áp như suối nước nóng vậy.
“Có hơi hẹp một chút, lúc anh ngủ chú ý chút là được.” Sở Chiêu Dương nói.
Thấy dáng vẻ áy náy của Cố Niệm, anh trực tiếp vươn nửa người của mình xuống, véo má của Cố Niệm, làm Cố Niệm giật mình, vội vã đứng dậy đỡ lấy anh: “Anh làm gì vậy? Nguy hiểm lắm đó, lỡ rơi xuống thì sao?”
Sở Chiêu Dương vỗ vỗ lan can bảo vệ bên giường: “Có lan can bảo vệ mà.”
“Vậy cũng không được.” Cố Niệm trừng mắt, ngay sau đó liền xị mặt xuống, “Đáng ra không nên để anh đi cùng, bỏ lại công việc đến đây chịu khổ.”
“Cái này tính là chịu khổ gì chứ.” Sở Chiêu Dương không thèm để ý nói, “Cũng chỉ ngủ một đêm, một đấng nam nhi như anh đâu mỏng manh như vậy.”
Sở Chiêu Dương nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn không trang điểm của Cố Niệm dưới ánh đèn. Mộc mạc nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Đôi mắt nhìn xuống đôi môi cô. Cánh môi non nớt, mượt mà trơn bóng, Sở Chiêu Dương không nhịn nổi liền giơ tay ra muốn chạm vào một chút.
Cảm giác mềm mại vô cùng.
Lúc này, anh chỉ muốn hôn một cái.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, đến cả Cố Niệm cũng cảm thấy anh muốn leo xuống luôn rồi.
Ai ngờ, Sở Chiêu Dương chỉ vươn đầu hôn nhẹ lên môi cô một cái.
Vì cô đang ngồi, anh vươn người đến cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Vừa hôn nhẹ xong, liền dịu dàng nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cố Niệm có chút sững sờ, không dám tin Sở Chiêu Dương lại an phận như vậy.
Sở Chiêu Dương búng nhẹ lên trán cô một cái: “Sao vậy?”
Cố Niệm sững lại một chút, sau đó vội vã lắc đầu.
Ngây ngốc.
Trong lòng Sở Chiêu Dương thầm nghĩ, cô gái ngốc này.
Lại nhíu mày hỏi: “Chi bằng anh xuống dưới chen chúc với em nhé?”
Giường cũng không rộng lắm, hai người thật sự đúng là phải chen chúc rồi.
Cố Niệm vội vã nằm xuống, đắp chăn lên.
Dù cho Mục Lam Thục đeo bịt mắt, nhét bịt tai, không nhìn thấy cũng không nghe gì nhưng cô vẫn chột dạ.
Vội vã thành thật lắc đầu: “Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Ánh mắt Sở Chiêu Dương không vui nhìn cô.