Khoang miệng cô liền bị hương bạc hà từ kem đánh răng của anh truyền sang.
Cố Niệm đỏ mặt, đại não không suy nghĩ được gì nữa. Bản thân lôi thôi như vậy, miệng lưỡi còn không thơm tho gì, đến chính cô cũng ghét bỏ, vậy mà anh lại bá đạo như thế hôn cô.
Đây còn là đang ở trong phòng rửa mặt nữa.
Người qua kẻ lại.
Phòng rửa mặt là nơi thông nhau giữa hai toa tàu, hai bên đều thông nhau cả.
Không ít người đều đã nhìn thấy rồi.
“Có dơ lắm không!” Cố Niệm nhỏ giọng nói.
“Cục cưng của anh không dơ.” Sở Chiêu Dương khẽ nói.
Giọng nói khàn khàn như rượu ủ, nhẹ nhàng truyền vào tai Cố Niệm.
Cố Niệm vô cùng xấu hổ, thật hết cách với anh.
Sở Chiêu Dương không phá cô nữa, tránh ra để cô rửa mặt. Anh cũng không trở về mà đứng sang một bên, đợi Cố Niệm, sau đó hai người cùng trở về phòng.
Mục Lam Thục vẫn đang ngủ nên cũng không nghe thấy âm thanh hai người nói chuyện. Đợi hai người đến toa ăn lấy bữa sáng trở về, Mục Lam Thục đã thức dậy, nhanh chóng thu xếp xong rồi cùng hai người ăn sáng.
2 giờ 12 phút chiều, xe lửa đến trạm.
Mục Lam Thục không bảo Mục Định Kiệt đến đón, gần đây Mục Định Kiệt vì chuyện ly hôn với Thôi Hân Mi bận đến sứt đầu mẻ trán.
Ba người ra khỏi trạm xong, Mục Lam Thục đi theo Sở Chiêu Dương nên chẳng cần lo gì.
Vốn còn tưởng phải bắt xe về nhà, kết quả trước mặt lại có một chàng trai trẻ đang bước đến.
Vừa nhìn thấy Sở Chiêu Dương, cậu ta lập tức cung kính gọi: “Sở thiếu.”
Sở Chiêu Dương gật gật đầu, chàng trai trẻ liền lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Sở Chiêu Dương: “Mời đi theo tôi, xe đang đậu ở bãi đỗ xe phía trước.”
Mục Lam Thục kéo kéo Cố Niệm, Sở Chiêu Dương sắp xếp lúc nào vậy?
Cố Niệm cũng lắc đầu, không biết.
Sau đó, họ theo chàng trai đó đi đến phía trước một chiếc Cayenne, nhìn thấy biển số xe, hình như là xe của chính phủ.
Chàng trai trẻ liền đi mất.
Cố Niệm bấy giờ mới hỏi: “Anh sắp xếp từ khi nào vậy?”
“Hôm qua bảo Hà Hạo Nhiên sắp xếp.” Sở Chiêu Dương đáp, rồi mở cửa xe cho Mục Lam Thục vào trước.
“Xe chính phủ à?” Cố Niệm chỉ chỉ vào biển số xe.
Sở Chiêu Dương gật gật đầu: “Ngu Thành muốn mời Sở Thiên đến đây phát triển kinh tế, đang bàn bạc với Sở Thiên. Đúng lúc có cơ hội này, đương nhiên họ sẽ tích cực chủ động phối hợp.”
Sở Chiêu Dương mở bản đồ chỉ dẫn, thuận lợi lái xe đến nhà hai ông bà Mục gia.
Hai ông bà không biết họ trở về, nghe thấy chuông cửa, Mục lão thái thái đi chậm, nên từ xa đã lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
Nghe thấy giọng của mẹ mình, Mục Lam Thục vô cùng kích động: “Mẹ, là con, Lam Thục.”
Mục lão thái thái vội vã mở cửa, nhìn thấy họ, hốc mắt liền đỏ bừng.
“Sao không nói trước một tiếng đã về rồi?” Mục lão thái thái vội vã để họ vào, “Mau vào đi, mau vào đi! Ông ơi, ông xem ai trở về này!”
Mục lão gia nghe thấy liền bước ra, nhìn thấy họ liền vui mừng đến sững người.
Hai ông bà vội vã dẫn ba người vào nhà.
“Con biết chuyện của Định Kiệt và Thôi Hân Mi, không yên tâm về ba mẹ, nên muốn về xem thử. Kết quả, hai đứa này lại không yên tâm con, thế nên cũng muốn cùng trở về.” Mục Lam Thục vào nhà, mỉm cười giải thích.
Mục lão thái thái lau nước mắt: “Haiz, vốn còn tưởng quốc khánh các con mới trở về.”
“Chuyện của Kỳ San, Định Kiệt đã nói hết với ba mẹ rồi. Nó cũng không còn mặt mũi gọi con về tham dự tang lễ của Kỳ San. Dù cho nó muốn gọi, ba cũng cản không cho nó gọi.” Mục lão gia nói, “Kỳ San là cháu nội của ba mẹ, là con gái của nó, tuổi còn nhỏ đã ra đi như vậy, ba mẹ đau buồn là thật. Nhưng nó muốn hại Cố Niệm, ba mẹ cũng không thể để các con chịu thiệt thòi được. Bảo các con về tham dự tang lễ của nó, không phải đã làm khó các con rồi sao? Thế nên mới không nói với các con.”
Mục Lam Thục nói thật với hai ông bà: “Bọn con đúng thật không muốn trở về tham gia, thế nên con đợi chuyện của Kỳ San qua rồi mới trở về. Ba, mẹ, xin ba mẹ đừng trách con nhẫn tâm. Thật sự là... Thật sự là Cố Niệm suýt nữa... suýt nữa đã bị nó hại chết rồi. Thôi Hân Mi chỉ có một đứa con gái là Mục Kỳ San, nhưng con cũng chỉ có một đứa con gái là Cố Niệm thôi.”
Nước mắt của Mục Lam Thục không kìm được rơi xuống: “Con thật sự rất hận! Thế nên... Thế nên con chẳng muốn tha thứ cho nó chút nào. Thậm chí, đến cả Định Kiệt cũng không muốn gặp nữa.”
“Mẹ biết, ba mẹ đều biết.” Mục lão thái thái gật đầu.
Cố Niệm vội vã lấy khăn giấy đưa cho Mục Lam Thục.
“Lần này trở về là vì con sợ Thôi Hân Mi đến làm phiền ba mẹ, thế nên con mới về xem thử.”
“Định Kiệt lần này thật sự đã hạ quyết tâm, nó thật sự rất giận, thế nên Thôi Hân Mi cũng không dám đến gây chuyện.” Mục lão thái thái thở dài, “Con nói xem, nếu Định Kiệt sớm kiên cường hơn, cái nhà này đã không đến mức ra nông nỗi ấy.”
Mục Kỳ San từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hai ông bà, hai ông bà thật sự rất yêu thương cô cháu gái này. Dù cho Mục Kỳ San tùy hứng, lại ích kỷ nhưng con bé cũng biết khiến ông bà vui vẻ. Cô cháu gái ngoan ngoãn lại ra đi như vậy, họ không thể trách con gái mình và Cố Niệm. Nhưng Mục Kỳ San đã mất rồi, họ cũng không nhẫn tâm trách Mục Kỳ San nữa.
Gần đây họ thường nhớ lại những chuyện lúc Mục Kỳ San còn nhỏ. Lúc đó, Mục Kỳ San cũng chỉ là một cô bé đáng yêu, vẫn chưa có những tâm tư sai lệch đó, suốt ngày nhào vào lòng họ, gọi ông nội, gọi bà nội. Con bé đi theo họ đến vườn bách thú, đi leo núi tham gia miếu hội.
“Định Kiệt bây giờ thế nào rồi?” Mục Lam Thục hỏi.
Cho dù Mục Định Kiệt không đáng trách, chỉ trách Mục Kỳ San. Nhưng vì chuyện của Mục Kỳ San, hai chị em chung quy đã có chút xa cách.
Từ hôm Mục Định Kiệt trở về đến nay chưa từng liên hệ với Mục Lam Thục.
Mục lão thái thái thở dài, lắc đầu nói: “Cả người đều già đi nhiều rồi, tóc cũng bạc đi nhiều, sắp đuổi kịp ba mẹ luôn rồi. Nó suốt ngày mặt mày ủ rũ, than ngắn thở dài. Cả người, cũng chẳng có chút tinh thần nào, tính tình không tốt, chỗ nào cũng không tốt, nó... haiz!”