“Hơn nữa, Cố Niệm giờ đang ngủ mà!” Sở Điềm ai oán nhìn anh trai ngốc một cái, “Và em gái anh đây, giờ này cũng bị anh gọi dậy.”
Sở Chiêu Dương nghĩ lại cũng đúng, nên mới miễn cưỡng gật đầu: “Vậy mai gọi.”
Nói xong, liền sải bước xông ra khỏi phòng như một cơn gió vậy.
Sở Điềm: “... ”
Sau này cô sẽ không ngủ lại đây nữa, tuyệt đối không, không bao giờ!!!
Sáng sớm hôm sau, hai người gặp nhau trên bàn ăn. Ăn sáng xong, Sở Chiêu Dương đến Sở Thiên nên thuận tiện đưa Sở Điềm đến bệnh viện.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng bệnh viện. Trước khi Sở Điềm xuống xe, Sở Chiêu Dương nhắc nhở nói: “Đừng quên gọi điện.”
“Biết rồi, anh phiền quá đi!” Sở Điềm vẫy vẫy tay rời đi.
Sở Chiêu Dương: “... ”
Là ai chê anh nói ít chứ! Bây giờ anh chỉ mới nói bốn chữ đã chê phiền!
Trước khi Sở Chiêu Dương lái xe, kiểm tra lại điện thoại một lần, thấy pin vẫn đầy mới yên tâm xuất phát.
***
Ngày đầu tiên Cố Niệm đến đội điều tra báo cáo, Mạc Cảnh Thịnh giới thiệu Cố Niệm với đội trưởng Lý Thiếu Phong, bảo Lý Thiếu Phong đưa Cố Niệm đi làm quen với các đồng nghiệp khác.
Cố Niệm không ngờ, Ngôn Sơ Vi cũng ở đó, mà còn làm trong phòng Pháp Y ở đây.
Không biết vì sao, từ lần gặp trước, Cố Niệm có chút không muốn đối mặt với Ngôn Sơ Vi. Lúc ở cùng cô ta, cô cứ có cảm giác quái quái sao ấy.
So với Cố Niệm, Ngôn Sơ Vi dường như còn kinh ngạc hơn: “Niệm Niệm, không ngờ người lần này được chọn là em.”
Lý Thiếu Phong kinh ngạc: “Hai người quen nhau à?”
Cố Niệm không muốn Ngôn Sơ Vi lại nhắc đến Ngôn Luật. Ngôn Luật là cảnh sát đã hy sinh, từng được lên tin tức, mọi người đều biết anh ấy.
Nhắc đến anh ấy, khó tránh có nhiều việc phải giải thích, thậm chí sẽ khiến người khác nảy sinh nhiều hiểu lầm.
Thế nên Cố Niệm cướp lời của Ngôn Sơ Vi, nói: “Vâng, bọn em quen biết đã rất lâu rồi.”
“Vậy chi bằng để Sơ Vi đưa em đi một vòng, làm quen hoàn cảnh, em đi cùng bạn cũng thoải mái hơn nhiều. Sau này nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi tôi.” Lý Thiếu Phong cười nói.
“Hỏi em là được rồi, sao phải hỏi anh chứ.” Ngôn Sơ Vi thân thiết khoác tay Cố Niệm, “Đừng thấy Niệm Niệm bọn em xinh đẹp mà muốn làm quen nhé.”
Lý Thiếu Phong nghẹn lời. Anh đối với Cố Niệm thật sự không có ý đó, nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp đồng nghiệp mới, lại là một cô gái, vốn có lòng tốt muốn chăm sóc cho cô nên mới nói thế thôi.
Nhưng bị Ngôn Sơ Vi nói như thế, giống như anh có ý đồ xấu khác vậy. Câu này khiến Lý Thiếu Phong rất khó xử, nhưng giọng điệu Ngôn Sơ Vi như đang nói đùa, anh lại không thể tính toán thật giả với cô ấy, nếu không sẽ giống như anh thật sự có ý đó.
Lý Thiếu Phong lắc đầu, gượng gạo cười nói: “Tiểu Cố là một thành viên trong đội chúng ta, lại là người mới, tôi vốn nên chú ý đến cô ấy nhiều một chút. Người mới đều nên được dẫn dắt như thế mà. Cô tưởng tôi là loại người gì vậy chứ? Câu này nếu để người khác nghe thấy, truyền ra ngoài đối với tôi hay Tiểu Cố đều không hay.”
Cố Niệm cũng cảm thấy câu này của Ngôn Sơ Vi khiến cô cũng khó xử theo. Cô mỉm cười nhìn Lý Thiếu Phong nói: “Lý đội trưởng, em biết, chị Sơ Vi chỉ đang đùa thôi.”
“Đúng vậy, chẳng phải chỉ nói đùa thôi sao, anh đừng tức giận, sau này tôi sẽ không nói thế nữa.” Ngôn Sơ Vi cười cười nói.
Lý Thiếu Phong lại cảm thấy tính cách của Cố Niệm quả không tệ, nhìn cô gái trước mặt cởi mở thẳng thắn, chẳng chút khúc mắc, lúc cười trong mắt dường như mang theo tia sáng, khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp, dễ dàng để người khác xem cô như em gái để chăm sóc.
Thế nên nghe Cố Niệm nói thế, Lý Thiếu Phong mới dễ chịu một chút, vẫy vẫy tay với cô, đi làm việc của anh trước.
“Thật không ngờ em lại đến đây, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi, chị thật vui quá.” Lý Thiếu Phong nghe thấy sau lưng Ngôn Sơ Vi vui vẻ nói với Cố Niệm, “Đi, chị đưa em đi xem thử phòng làm việc của chị.”