Cô biết Mục Lam Thục sẽ nói vậy nên mới không dám nói thật mọi chuyện, cô sợ Mục Lam Thục lo lắng sẽ suy nghĩ nhiều.
Cố Niệm khẳng định có lẽ bản thân đã đắc tội với ai đó mà mình không biết, nhưng chắc không phải là chuyện công việc. Nhưng nếu là tư thù cá nhân thì càng không thể vì cô chưa từng kết oán với ai.
Nhưng Mục Lam Thục nhất định không nghĩ vậy, bà sẽ đổ lỗi hết cho công việc của cô.
Mục Lam Thục thở dài, rõ ràng biết bây giờ oán trách cũng vô ích, nhưng bà không nhịn được trách vài câu, rồi mới hỏi: "Vết thương của con thế nào rồi? Có nặng không?"
"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, mẹ xem con quấn ít băng thế này, không có gì đáng ngại cả." Cố Niệm đưa cánh tay cho Mục Lam Thục xem, cổ tay trắng ngần băng một lớp băng dày, thật chướng mắt.
Mục Lam Thục đau lòng nói: "Được rồi, đã trễ rồi, con mau ngủ đi."
Cố Niệm chúc Mục Lam Thục ngủ ngon rồi vào toilet rửa mặt. Cánh tay bị thương không thể thấm nước, chỉ có thể lấy khăn lau.
Cô thấy trong gương hốc mắt mình vẫn còn đỏ, tròng trắng còn đầy tơ máu. Môi không còn sưng như trước nhưng cảm giác bỏng rát Sở Chiêu Dương để lại trên đôi môi vẫn còn. Cảm giác mềm mại như kẹo xốp ẩm ướt kia dường như vẫn đang cọ vào môi cô. Miệng như vẫn lưu lại hương bạc hà của anh, vẫn có thể cảm thấy anh hoàn toàn xâm chiếm lấy khoang miệng cô.
Cố Niệm thất thần giơ tay lên, ngón tay hơi chạm vào môi liền cảm thấy bỏng rát.
Anh đã rất dùng sức khi hôn cô.
Cúi đầu, cô nhìn thấy trên băng gạc thấm chút màu đỏ.
Cô nhíu mày, nhất định là khi nãy giằng co với anh, đụng trúng vết thương rồi.
Cố Niệm cong môi mỉa mai, cũng tốt, cô hại anh bị rách vết thương một lần, bây giờ xem như là trả lại.
Cố Niệm rửa mặt qua loa, lau mình rồi thay đồ đi ngủ.
Cô lấy thuốc và vải băng từ trong túi ra, tháo lớp băng trên tay mình. Vì băng rất dày nên máu không thấm ra nhiều, nhưng thực tế bên trong đã máu me đầm đìa, dính chặt lấy vết thương.
Lớp băng dính đầy máu đã khô, khi tiếp tục kéo, đau giống như lột một lớp da vậy, vết thương bị kéo rách to hơn.
Cố Niệm cố nhịn đau, một hơi tháo vải băng ra, mặt trắng bệch vì đau, nước mắt cũng rơi lã chã.
Cố Niệm đau đến nghiến răng, trán đầy mồ hôi, cô nhanh chóng khử trùng vết thương, bôi thuốc, sau đó thay băng mới.
Sau khi xong xuôi mọi thứ cô mới thư giãn nằm xuống giường.
Lúc này điện thoại cô lại reo lên.
Cố Niệm cầm lên xem, là điện thoại của Sở Điềm.
Cô lúc này mới nhớ lại, tối nay cô không đến chỗ Sở Chiêu Dương, e rằng Sở Điềm đã đợi cả buổi tối.
Sau khi cô bị thương liền được Trì Dĩ Hằng chở đến bệnh viện, đồng thời cũng làm bản báo cáo dùng để báo án.
Sau đó, hai người không ăn gì, lập tức đến cục cảnh sát lập hồ sơ, đem tất cả mọi chuyện đã xảy cùng với hình dáng ba người đó nói ra hết. Cố Niệm không bỏ sót một từ nào mà ghi chép lại tất cả.
Trì Dĩ Hằng vì chuyện của cô, giúp trước giúp sau, đến buổi tối cũng không ăn gì, Cố Niệm đâu thể để anh bụng trống không rời khỏi.
Cô mời anh ăn cơm, tuy nhiên tiền ăn tối vẫn do Trì Dĩ Hằng trả. Anh nhất quyết không cho Cố Niệm trả tiền, kết quả, anh hẹn lần sau sẽ để Cố Niệm mời lại.
Đến giờ cô cũng chưa liên lạc với Sở Điềm.
Vừa bắt điện thoại liền nghe Sở Điềm sốt ruột hỏi: "Niệm Niệm, sao tối nay cậu không đến? Tớ ở nhà đợi cậu suốt đó."