Cố Niệm thu lại ánh mắt, không muốn cùng Trì Dĩ Hằng thảo luận chuyện này, liền nói: "Thầy Trì, em còn bận việc, không thể nói nhiều."
"Được, tôi gọi chỉ để nói với em về chuyện ba em, tôi đã điều tra rồi." Trì Dĩ Hằng nói.
"Cảm ơn, đợi em hết bận sẽ mời thầy ăn cơm." Cố Niệm mỉm cười nói.
Hứa Thành Nghị bên cạnh Sở Chiêu Dương hừ một tiếng, nói nhỏ: "Thầy Trì đó là Trì Dĩ Hằng. Trên thực tế chỉ mới 28 tuổi. Nghe giọng Cố Niệm, hình như không chỉ đơn giản là thầy giáo của mình. Sở tiên sinh, anh sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện tôi nói đúng."
"Cạch!"
Sở Chiêu Dương đột nhiên xếp laptop lại, cầm laptop bỏ đi.
Cố Niệm không biết Hứa Thành Nghị đã nói gì với Sở Chiêu Dương, khi cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy lưng của Sở Chiêu Dương.
Cố Niệm không còn bụng dạ nói chuyện với Trì Dĩ Hằng, sau đó Trì Dĩ Hằng cụ thể nói gì, Cố Niệm đều không nghe rõ, cuối cùng tìm cơ hội tạm biệt Trì Dĩ Hằng, nhanh chóng cúp máy.
Sở Chiêu Dương không còn ở đó, họ đương nhiên về phòng nghỉ ngơi.
Vì để không bỏ lỡ bất kỳ tiếng động gì, Hứa Thành Nghị không hề đóng cửa phòng.
Phòng của khách không có nhà vệ sinh, Cố Niệm vào nhà vệ sinh bên cạnh, súc miệng xong thì về phòng nghỉ.
Mở cửa, liền đụng phải một bờ ngực cứng rắn.
Ngẩng đầu liền thấy Sở Chiêu Dương cũng không biết từ lúc nào xuất hiện trước cửa, cản đường cô.
Hành lang không mở đèn, khiến nửa người anh chìm trong bóng tối. Ánh sáng bóng tối hòa lẫn phủ lên gương mặt anh, ngũ quan càng thêm sâu sắc lập thể. Một nửa cơ thể ẩn trong bóng tối càng đem lại cảm giác đè nén mạnh mẽ.
Hơi thở lạnh lẽo tuôn ra từ người anh.
Cố Niệm không kịp nghĩ nhiều, đối diện anh, não dường như hoạt động chậm đi mấy lần.
Cô nghĩ rằng anh muốn vào nhà vệ sinh, nên lùi lại để anh đi vào. Chân vừa lùi lại mới chợt nhớ, phòng anh phải có nhà vệ sinh mới đúng.
Nhưng vừa ngẩng đầu, cánh tay dài của anh đã đưa ra, trực tiếp ôm vào eo cô. Cố Niệm bị anh ôm vào lòng, như dính chặt vào cơ thể anh, không có khe hở.
Cô thở nhẹ một tiếng, vô thức vùng vẫy, cánh tay Sở Chiêu Dương liền nâng cô lên, đi vào nhà vệ sinh.
Ngoắc chân một cái, cửa sau lưng anh liền đóng lại.
"Sở Chiêu Dương!" Cố Niệm bị dọa hết hồn, không biết anh muốn làm gì.
Lạnh lùng như vậy bước vào, không một câu ôm lấy cô, đây là… muốn làm gì!
Lời vừa nói, người đã bị anh đặt lên bồn rửa tay, anh áp sát vào cô, từng bước nặng nề chen vào giữa hai đầu gối cô. Hai đầu gối cô vừa hay kề sát eo anh, động tác rất đen tối.
Cả người cô bị anh giữ chặt, hai chân không còn tự do, muốn chạy cũng không chạy được.
"Sở Chiêu Dương, anh… anh muốn làm gì? Anh tránh ra, bỏ tôi ra." Cố Niệm căng thẳng nói.
Ai ngờ Sở Chiêu Dương không nghe, ngược lại còn nghiêng người đến gần.
Cố Niệm tránh về sau, đến nỗi lưng đụng vào tường, Sở Chiêu Dương mới dừng lại trước mặt cô, mũi anh gần như đụng vào mũi cô.
Cố Niệm nhìn xuống, nhìn sống mũi thẳng và đôi môi nóng bỏng của anh, hơi thở của anh nóng rực trên môi, khiến môi cô bất giác run lên.
Hơi thở của anh luôn mang vị bạc hà, cô căng thẳng đến bất giác nín thở.
Cố Niệm nghiêng đầu ra, mắt không dám nhìn anh, chỉ dám nhìn ra không khí sau lưng anh.
Cô sợ bị Hứa Thành Nghị nghe thấy, anh ta vốn có thành kiến với cô, nếu nhìn thấy không biết sẽ bị anh ta hiểu lầm thế nào nữa.
"Anh bỏ tôira trước, Hứa… Hứa Thành Nghị vẫn mở cửa phòng, bị anh ta nghe thấy không tốt." Cố Niệm căng thẳng nói.
Cô nghiêng đầu, hơi thở nóng bừng của Sở Chiêu Dương trải đầy trên má và tai cô, cô căng thẳng đến run lên.
Sở Chiêu Dương nhìn thấy cô để lộ cổ ra vì nghiêng đầu, đường cong thon dài, da trắng ngần, còn ẩn hiện mạch máu xanh dưới làn da trắng.
Anh áp sát vào, mũi như muốn kề vào rái tai cô. Lúc này, cô không chỉ đỏ mặt, đến tai cũng nóng bừng, đỏ như chảy máu.
"Đóng cửa thì được rồi?" Sở Chiêu Dương chớp mắt, khàn giọng nói.
Khi nói, hơi thở đều trải lên cổ và tai cô.
"Không… không phải! Tôi không phải ý này!" Cố Niệm vội nói, hối hận lúc nãy đã nghiêng đầu qua.
Hiện giờ anh gần như vùi lên cổ, khiến cô không thể cúi đầu lại.
Cổ họng Sở Chiêu Dương trượt đi, miệng hơi khô.
Nhìn cô xinh đẹp mở rộng cổ, mùi thơm trên da không ngừng truyền đến, anh không tự chủ được mà liếm đôi môi khô của mình.
Ai ngờ, khoảng cách thực tế rất gần, anh làm vậy, trực tiếp đụng vào da cô. Mùi thơm trên da cô tràn đầy trên lưỡi của anh.
Tiếp đó hai người đều ngẩn ra.
Sở Chiêu Dương cũng không cố ý, tuy anh rất muốn, nhưng lúc nãy thật sự không định làm vậy.
Cố Niệm không phủi đi được cảm giác tê mềm trên da, đỏ mặt đẩy Sở Chiêu Dương, miễn cưỡng hỏi: "Sở Chiêu Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh… anh thích tôi không?
Sở Chiêu Dương dừng lại, từ từ rời khỏi cô, nhìn cô hỏi: "Thích em? Sai rồi, là em thích tôi."
"Cái gì?" Cố Niệm cứng đơ, cô lúc nào thể hiện ý thích anh?
Cô dường như… chưa từng chủ động nói hoặc làm thế!
"Tôi không có!" Cố Niệm đỏ mặt nói.
Sở Chiêu Dương đột nhiên lạnh lẽo: "Không thích tôi?"
"Tôi…" không thích, Cố Niệm cũng nói không được
Lo lắng cho anh như vậy, vì an toàn của anh mà chủ động đến bảo vệ.
Biết được chuyện năm đó anh bị bắt cóc, sẽ rất thương xót anh.
Nếu là anh, sẽ đón nhận anh.
Đây chính là thích sao?
Nhưng, rõ ràng là anh chọc cô trước, làm trái tim cô loạn lên, mới khiến cô rung động.
Nhưng lẽ nào anh cơ bản là vô ý?
Nếu thật như Trì Dĩ Hằng nói, anh chỉ vì buồn chán nên mới chọc ghẹo cô?
Tuy, nhìn anh không giống loại người này, nhưng đối với anh, cô vẫn không hiểu nổi.
Nhìn Cố Niệm không nói gì, Sở Chiêu Dương liền cảm thấy cô đã thừa nhận, lòng ngực càng chồng chất sự tức giận.
Rõ ràng lúc trước còn thích anh, cô gái chủ động với anh như vậy giờ nói lật mặt liền lật mặt, có lẽ là vì Trì Dĩ Hằng?
Anh sống đã 32 năm, khó khăn lắm mới có thể thích một người con gái.
Cô cũng rung động với anh, vậy mà lại sống chết không thừa nhận, trở mặt liền chạy đi nói cười với người đàn ông khác, còn hẹn sẽ đi ăn cơm nữa.
Sở Chiêu Dương tức giận đùng đùng, trên mặt không còn biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, sự u ám lúc này khiến Cố Niệm hơi sợ.
Thấy cô muốn tránh, Sở Chiêu Dương càng tức giận, nắm chặt cổ tay cô ôm cô vào lòng.
Tay ôm chặt vào sau đầu cô, hôn thật mạnh vào môi cô, khí thế mạnh mẽ cuốn vào từng ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Cố Niệm ra sức thức tỉnh bản thân, không thể sập bẫy. Dù cho có say đắm nụ hôn của anh thì cũng không thể.
Hai chân bị anh tách ra hai bên, cô không đá anh ra được, chỉ có thể không ngừng đánh vào sau lưng anh.
Hồi lâu sau, Sở Chiêu Dương mới buông cô ra. Cố Niệm bất lực thở hổn hển trong lòng anh, thực sự không muốn tỏ ra yếu thế, không muốn như thế mà đến gần anh, nhưng cô thật sự không còn sức lực.
"Thích không?" Sở Chiêu Dương hỏi.
Cái gì?
Não Cố Niệm hơi thiếu oxi, không thể lý giải câu hỏi của Sở Chiêu Dương.
"Tôi và anh ta, thích ai hơn?" Sở Chiêu Dương hỏi.
Nói xong, đôi môi mím chặt, nghĩ đến người đó có thể đã từng hôn cô, anh liền tức vô cùng giận.
Anh biết, Cố Niệm năm nay 24 tuổi, với vẻ đẹp của cô, trước kia chắc chắn không thể không có ai thích, không thể nào chưa từng yêu ai.
Dù không có Trì Dĩ Hằng, lúc tước không phải có một Ngôn Luật sao?
Một người chết, anh muốn tính toán cũng hết cách.
Nhưng nay có anh, anh không chịu được cô dây dưa với người khác.
Cố Niệm từ từ tỉnh táo, càng nghe hiểu ý của anh, màu máu trên mặt đột nhiên biến mất: "Tôi không có!"
"Sở Chiêu Dương, anh buông tôi ra! Anh thật quá đáng!" Cố Niệm vừa tức vừa xấu hổ.
Sao anh không biết điều đến vậy chứ?Có chuyện gì cũng không biết nói ra, ai biết được trong lòng anh nghĩ gì?
Cho dù là do lúc nhỏ anh bị bắt cóc nên bị ảnh hưởng, cô có thể hiểu, thương xót anh, nhưng không có nghĩa cô có thể chịu đựng được anh luôn không nói lý lẽ, yêu ghét không rõ ràng.
"Có thích anh ta không?" Sở Chiêu Dương lạnh lùng hỏi.
"Không liên quan đến anh!" Cố Niệm tức giận, đưa tay đấm lên người anh, "Anh không thích tôi, quan tâm nhiều làm gì? Lại dựa vào cái gì mà hôn tôi, còn sỉ nhục tôi? Hay là anh cũng nghĩ như Hứa Thành Nghị, cảm thấy tui tùy tiện dụ dỗ người khác?"