Đến lúc này Lệ Quân Ngự mới thả cô gái trong lòng xuống.
Nguyễn Manh Manh còn chưa kịp đứng vữn thì sau lưng đã truyền đến một âm thanh trầm thấp thúc giục:
- Đi vào!
Anh đứng sau lưng cô, chống một cánh tanh lên cửa.
Động tác này vô tình đã giam cô lại.
Nguyễn Manh Manh xấu hổ tới hai tai đỏ bừng.
Đừng tưởng ngày thường cô dũng cảm, thực tế từ bé tới giờ cô chưa từng tiếp xúc thân cận với một người đàn ông nào đâu.
Cô sợ nếu ở lâu thêm chút nữa sẽ gây ra chuyện gì thất thố mất, vì vậy liền đẩy cửa đi vào.
Đây là một căn phòng ngủ bố trí xa hoa theo kiểu dáng Châu Âu.
Mành cửa che kín mọi cửa sổ, đèn thủy tinh treo trên trần cũng không mở.
Cả phòng chỉ có hai cái đèn ngủ đầu giường, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Một người đàn ông trung niên thân hình thẳng tắp đang ngồi đó, dường như đang ngắm nhìn thứ gì.
Đưa mắt nhìn lên chiếc giường lớn, giống như có một người phụ nữ đang nằm ngủ.
Nguyễn Manh Manh từng bước tới gần.
Càng tới gần, hình ảnh trước mắt càng hiện lên rõ ràng.
"Tích, tách...!tích, tách..."
Âm thanh của máy móc đột nhiên vang lên truyền vào tai cô.
Đến lúc này cô mới phát hiện, trên người phụ nữ kia có bao nhiêu kim tiêm cùng ống truyền nước.
Trong trí nhớ của cô, mẹ có một gương mặt đẹp như tiên nữ.
Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người nói cô có một gương mặt giống hệt mẹ mình.
Thế nhưng cô biết, so với mẹ, vẻ đẹp của cô không đáng chút nào, một nửa cũng không bằng.
Như lúc này đây, người phụ nữ đang nằm trên giường ấy mặc dù đang bệnh, dù trên mặt tái nhợt không có chút ấm áp.
Nhưng khuôn mặt ấy vẫn đẹp đến động lòng.
Giống như cánh hoa hồng sắp héo tàn, dù không đẹp như lúc nở rộ, nhưng trước sau vẫn hiện lên vẻ đẹp, một cái đẹp trong sự rách nát.
Người trên giường chính là Trần Tình Chi!
Là người mẹ đã sớm không còn tại thế của cô!
- Manh Manh...!là Manh Manh sao?
Người phụ nữ vẫn luôn mê man nằm trên giường, dù người đàn ông kia vẫn luôn tâm tình với bà vẫn không hề tỉnh lại.
Thế nhưng ngay khi nghe được tiếng bước chân của Nguyễn Manh Manh tới gần, bà lại mở mắt ra.
Đôi mặt hạnh bị bệnh tật dày vò đã sớm mất đi vẻ long lanh, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Manh Manh thì lập tức kích động.
- Manh Manh, thật là con sao...!rốt cuộc con cũng chịu tới gặp mẹ...!con trưởng thành, đã trưởng thành rồi...
Trong hốc mắt Trần Tình Chi thoáng chốc xuất hiện những giọt nước mắt như pha lê.
Nguyễn Manh Manh vốn cho rằng tâm tình của mình đã sắt đá, thế nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia thì tất cả mọi thứ đều tan vỡ.
Trái tim, bỗng chốc đã trở nên rối mù.
Cô bổ nhào tới ôm lấy Trần Tình Chi, thậm chí còn tỉ mỉ khống chế sức lực, sợ sẽ làm đối phương bị đau.
- Mẹ...!huhu...!mẹ ơi...
Nguyễn Manh Manh khóc như một đứa bé.
Lệ Quân Ngự đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng nhìn một màn này.
Nghĩ đến cô gái khi nãy trong phòng khách, vài lần cô cắn môi, hốc mắt đã đỏ bừng, nhưng trước sau vẫn quật cường không rơi một giọt nước mắt.
Đôi mắt anh từng chút từng chút sầm xuống.
Hai mẹ con khóc lóc hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Người đàn ông ngồi bên giường vẫn luôn im lặng nãy giờ, lúc này liền lên tiếng/
- Manh Manh, chào cháu, chú là Lệ Diệu Dương, sau này cháu có thể gọi chú là chú Lệ.
Mẹ cháu năm ấy không phải cố ý bỏ hai đứa, bà ấy nhảy xuống biển thì vừa lúc được du thuyền của chú cứu được.
Cha cháu từng làm bà ấy tổn thương rất nhiều, thậm chí để lại bóng ma trong lòng, phải tốn rất nhiều thời gian, bà ấy mới bình ổn lại được.
Sau đó, bà ấy chuẩn bị về tìm các cháu, phát hiện ra chị gái cháu rất tài giỏi, chăm sóc cháu rất tốt, hai chị em cháu sống cũng rất vui vẻ.
Bà ấy sợ mình trở về như vậy sẽ quấy rầy cuộc sống của hai đứa, vậy nên bệnh nặng nhiều năm như vậy, bà ấy cũng không dám tìm các cháu...