Có nụ hôn của Lệ Quân Ngự, buổi chiều lúc làm kiểm tra, bệnh cũ ngất toán của Nguyễn Manh Manh quả nhiên không tái phát.
Cô là người đầu tiên nộp bài thi, tiếp theo liền lên sân thượng.
"Này, cô chủ đáng yêu...!Cậu cũng sớm như thế à, cũng nộp giấy trắng?" Mộ công tử bột đã sớm chờ ở sân thượng nhìn thấy cô, cười vui vẻ chào hỏi.
Nguyễn Manh Manh tức giận trừng anh, cái gì gọi là "Cũng", Mộ công tử bột nộp giấy trắng, không có nghĩa là Nguyễn Manh Manh cô cũng sẽ nộp nha.
Đây là xem thường cô!
"Ai nói mình nộp giấy trắng, mình làm xong hết mới lên đây.
Ngoại trừ viết văn khấu trừ, bài thi khác lẽ ra có thể đến trọn điểm."
"Cái gì, bệnh của cậu...!Lại tốt rồi?"
Hai mắt Mộ Cảnh Hành mở to, sửng sốt vài giây, trong nháy mắt hiểu ra: "Cậu...!Lẽ nào, lại bị anh cả của cậu hôn?"
Nguyễn Manh Manh: ...
Mộ Cảnh Hành, thực sự là hết chuyện để nói.
"Khụ, này không phải trọng điểm." Nguyễn Manh Manh dời ánh mắt, màu da ửng đỏ, "Những người khác thì sao, cậu đều thông báo chưa?"
"ừ, đều thông báo...!Nên thi xong sẽ tới." Mộ công tử bột hoàn toàn không phát hiện, anh bị Nguyễn Manh Manh chuyển đề tài.
Chẳng được bao lâu, người tham gia tranh cử khác, quả nhiên đều lục tục đến rồi.
Diệp Hàn Đình, Lý Nhất Phàm, Cảnh Hướng Kính, Hồng Hoàng Lục, còn có Hạ Văn Hiên và Ti Khấu Vận.
"Được rồi, mọi người đến đông đủ.
Manh Manh, có lời gì cậu liền nói đi." Mộ Cảnh Hành nhìn một vòng, rất hài lòng.
Ở đây, thêm vào anh và Nguyễn Manh Manh tổng cộng 10 người, đã vượt qua yêu cầu tối thiểu 8 người.
"Chờ một chút, còn có một người không đến." Nguyễn Manh Manh nhìn về phía cửa nhỏ sân thượng, hơi nhíu mày.
Cô rõ ràng đã nói với Lệ Quân Triệt.
Tại sao những người khác đều nộp bài thi, anh còn không xuất hiện.
Đang lo lắng Lệ Quân Triệt không đến, một bóng người gầy gò, liền từ cửa nhỏ sân thượng hiển lộ ra.
Thiếu niên đẹp trai còn buồn ngủ, gãi tóc, rất là khó chịu: "Tại sao chọn nơi này mở họp...!Gió lớn, lạnh."
Nơi lạnh như thế, cũng không thể ngủ được.
"Bởi vì chúng tôi vẫn chưa xin được phòng họp thích hợp...!ở đây ít người, yên tĩnh."
Nguyễn Manh Manh cười híp mắt chạy tới, lấy ra một viên kẹo, lén lút nhét vào trong tay Lệ Quân Triệt.
Đây chính là bảo vật trấn đoàn đội các cô, có anh ta ở đây, không lo không có nữ sinh bỏ phiếu.
"Việt Quân Triệt, trước tiên cậu ngồi ở đây." Nguyễn Manh Manh dàn xếp tốt Lệ Quân Triệt.
Lại quay đầu nói với Hạ Văn Hiên và Ti Khấu Vận: "Hai người cũng có thể đến một bên nghỉ ngơi."
"Manh Manh, đến cùng cậu muốn nói gì nha...!Cũng gọi chúng mình đến đây, lại thần thần bí bí."
Mộ Cảnh Hành không vui, tại sao phải phân anh và Cảnh béo, còn có bọn Hồng Hoàng Lục cùng một tổ.
Anh cảm thấy, coi như mình không thể ngồi cùng với Việt Quân Triệt, ít nhất, cũng có thể ngồi cùng với hai học sinh lớp hai kia nha.
"Đừng nóng vội, bây giờ chúng ta liền nói nội dung hội nghị lần này.
Rất đơn giản, chỉ có hai chữ, đó chính là —— học bổ túc."
"Học bổ túc? !" Phản ứng của Mộ công tử bột và Cảnh béo là lớn nhất.
Theo sát phía sau chính là ba người Hồng, Hoàng, Lục.
"ừm, đúng, chính là học bổ túc.
Còn mấy người học bổ túc, lấy thành tích cao." Nguyễn Manh Manh gật đầu, ánh mắt lóe sáng đảo qua trên mặt mỗi người bọn họ.
"Muốn tranh cử chức vị bộ trưởng trở lên, đều có yêu cầu đối với thành tích của người ghi danh.
Tối thiểu, thành tích thi mỗi tháng không thể thấp hơn ba trăm.
Mấy người các cậu...!Nói xếp hạng lần trước của mình đi."
Mộ Cảnh Hành: ...
Cảnh Hướng Kính: ...
Hồng Hoàng Lục: ...
"Vậy tôi trước tiên nói đi, điểm thi ba lần trước của tôi là hạng 602, 598, 587."
Diệp Hàn Đình rất muốn ủng hộ Nguyễn Manh Manh, dù cho cảm giác được thành tích của mình mất mặt, vẫn là người đầu tiên nói ra khỏi miệng.
Lý Nhất Phàm thấy bạn tốt nói rồi, cũng nói theo: "Tôi là 623, 589, 593."
Cả 13 lớp, gần như có hơn 650 người.
Diệp Hàn Đình và Lý Nhất Phàm thân là học sinh ở lớp 13 hạng chót, chí ít, tình cờ còn có thể tìm thấy hạng 500, cũng không tính quá không đành lòng nhìn thẳng.
"Các cậu thì sao, mấy người các cậu, mỗi lần thi bao nhiêu?" ánh mắt Nguyễn Manh Manh, chuyển hướng ba người Hồng Hoàng Lục.
Hồng Hoàng Lục cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, gãi đầu một cái: "Chúng tôi...!Chúng tôi mỗi lần đều là thay phiên bù."
"Thay phiên bù?" Nguyễn Manh Manh mơ hồ.
"Chính là lần lượt đếm ngược từ dưới lên." Lệ Quân Triệt lặng yên cắn nát một viên kẹo ở trong miệng, mới nâng quai hàm hững hờ nói.
Giọng điệu lạnh lẽo xa xôi của thiếu niên đẹp trai, khỏi nói có bao nhiêu gợi đòn.
Một mực, người ta thực sự nói thật, ba người Hồng Hoàng Lục cũng không dám phản bác.
Nhìn thấy tiểu đệ bị người bắt nạt, Cảnh Hướng Kính nào nhịn được: "Đếm ngược thì đếm ngược, chúng tôi chỉ là không chăm chú, nếu như chăm chú học, chắc chắn sẽ không tệ."
"Há, có đúng không." Thiếu niên đẹp trai giơ con mắt trong suốt lên, "Vậy cậu nói, lần sau cậu có thể tiến bộ bao nhiêu?"
"Tôi...!Tôi..." Mặt Cảnh béo đỏ lên, nín nửa ngày: "Tiến bộ 200 hạng, không làm được tôi live stream ăn shit!".