Nụ hôn hung hăng lại bá đạo, mang theo dày đặc ghen tuông.
Chỉ là, hai người một người tránh né giãy dụa, một người cố công thành đoạt đất, cũng không thể từ trong cái hôn này, tra xét đến tâm ý lẫn nhau.
Vừa kết thúc nụ hôn, thở hồng hộc.
Nguyễn Manh Manh bị Lệ Quân Ngự hôn đến cả người như nhũn ra, hai chân vô lực, chỉ có thể bị ép tựa ở trong ngực người đàn ông.
Hô hấp, tất cả đều là mùi vị thanh nhã dễ ngửi trên người Lệ Quân Ngự.
Quá thật lâu, Nguyễn Manh Manh mới tìm được giọng.
Cô miết miệng, ai oán nói: "Anh...!Tại sao anh lại hôn tôi..."
Vừa nói, tay nhỏ vừa xoa môi đỏ hơi sưng của mình.
Vừa nãy Lệ Quân Ngự hôn cô thật là dọa người, toàn thân lộ ra ý lạnh lẽo, sức mạnh hôn lên môi cô cũng lớn đến đáng sợ, giống như muốn miễn cưỡng nuốt lấy cô vậy.
Lệ Quân Ngự cụp mắt, nhìn xem đầu nhỏ dựa trong lồng ngực của mình không dám ngẩng đầu.
Trong con ngươi màu mực, ý lạnh đã sớm từng chút từng chút rút đi.
Anh nhẹ nhàng vuốt đầu mèo con thật vất vả mới thuận theo hạ xuống, trầm giọng nói: "Anh đã cảnh cáo em, không nghe lời liền phải bị phạt.
Vừa rồi không phải hôn, chỉ là trừng phạt..."
Dứt lời, cánh tay dài ôm ở eo nhỏ của cô liền nắm chặt hơn.
Nguyễn Manh Manh mặc một thân váy dài trắng, áo khoác nhỏ màu hồng nhạt, toàn thân lộ ra một vẻ đẹp mềm mại.
Ôm lấy liền không muốn buông tay, chỉ muốn mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực.
"Tôi đã nói rồi, chúng ta cũng không có quan hệ máu mủ, anh không phải anh cả tôi...!Anh không quản lý được tôi, dựa vào cái gì phạt tôi?"
Nguyễn Manh Manh không nhìn thấy cưng chiều nơi đáy mắt người đàn ông, còn đang tập trung biện giải.
Tuy rằng bị anh vừa hôn liền kinh hãi.
Nhưng người kinh hãi lòng không kinh hãi nha!
Dù cho cô tạm thời không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn nhắm mắt đối kháng với anh.
Ai biết, vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nói trầm thấp lành lạnh của người đàn ông, từ đỉnh đầu truyền đến.
"Đúng, anh không phải anh cả em, nhưng anh là bạn trai em, là vị hôn phu của em.
Em ra mắt với người khác sau lưng anh, Nguyễn Manh Manh...!Em nói, anh có thể phạt em hay không?"
Lạnh như băng, mang theo một sự ghen tuông không dễ phát hiện.
"Anh...!Ai nói anh là bạn trai tôi?" Thiếu nữ bất kỳ nhiên nhấc mắt, va vào trong một mảnh u lạnh.
Con ngươi Lệ Quân Ngự sâu không thấy đáy, nhìn tới mức cô không hiểu sao chột dạ.
Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên môi bị anh bắt nạt đến vô cùng đáng thương kia.
Anh gật đầu, cụp mắt, phun ra hơi lạnh: "Phải, không ai nói anh là bạn trai cô ấy, cũng không ai gọi anh là "Anh yêu", càng không ai kéo anh tới gặp ông nội bà nội gặp người nhà cô ấy.
Hết thảy đều là anh rãnh rỗi không có chuyện gì làm, mới chủ động làm chỗ dựa thay cô ấy, giải quyết phiền phức thay cô ấy."
Mỗi một câu anh nói, đầu nhỏ của thiếu nữ liền cúi thấp một phần.
Nói đến lời cuối cùng, Nguyễn Manh Manh đều chột dạ đến không dám ngẩng đầu.
Cô thừa nhận, mới bắt đầu, là cô đánh cược một cái, cố ý ở trước mặt người khác gọi Lệ Quân Ngự là "Anh yêu".
Cố ý làm cho Cố Huyễn, Nguyễn Kiều Kiều thậm chí là ông nội và bà nội cô hiểu lầm, mới tạo nên chuyện sau đó.
"Nhưng, nhưng...!Những chuyện đó đều là giả nha.
Chúng ta giả làm bạn bè trai gái, cũng giả làm vợ chồng chưa cưới...!Anh không thể bởi vì chuyện như vậy, liền...!Liền hở một tí là hôn tôi..."
"Anh đã nói mấy lần rồi...!đó không phải hôn, đó chỉ là trừng phạt." Lệ Quân Ngự nhìn xem đầu nhỏ cúi đến trầm thấp, đáy mắt có chút cảm giác lạnh lẽo.
Nghe được mỗi một chữ "Giả" của cô, chỉ cảm thấy chói tai đến cực điểm.
Anh không nhịn được giơ khuôn mặt phấn nộn của thiếu nữ lên, quay về cặp mắt hạnh ướt nhẹp kia, nghiêm túc nói: "Nghe đây, Nguyễn Manh Manh...!Dù cho quan hệ của chúng ta là giả, em cũng không được trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.
Bây giờ em ở trong mắt người ngoài, là bạn gái, vị hôn thê của Lệ Quân Ngự anh, em làm như vậy, giống như là cho anh đội...".