Trương Diệu Quang là con trai độc nhất của họ Trương, trên chuyện làm ăn, cũng là nhân vật có chút danh tiếng.
Nhưng bây giờ, đối diện với người trẻ tuổi lạnh lùng trước mắt này, anh ta lại bị ép tới thở không nổi.
Chỉ là một cái ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, cũng đủ làm cho anh ta tê dại từ đầu đến chân, hầu như không đứng lên nổi.
Chớ đừng nói chi là, ở bên người anh, hai bên trái phải, còn phân biệt đứng hai vệ sĩ khổng lồ mạnh mẽ.
Tình thế như vậy, bắt anh ta nói xin lỗi, khuất nhục đến cực điểm.
Nhưng, lại không thể không cúi đầu.
Bởi vì Trương Diệu Quang không phải loại con nhà giàu không có mắt nhìn kia.
Hầu như trong nháy mắt tận mắt thấy quản lí Ngự Đường đóng cửa, anh ta cũng đã rõ rõ ràng ràng ý thức được, người trẻ tuổi trước mắt này, chỉ sợ có quyền thế điều khiển trời mà ngay cả Trương Diệu Quang anh cũng không thể nào tưởng tượng được.
Dù sao, đến nay, anh ta còn chưa từng nghe qua có ai dám gây sự ở Ngự Đường.
Trương Diệu Quang quay về Nguyễn Manh Manh, cúi đầu, "Nguyễn nhị tiểu thư, lời nói mới rồi là tôi sai, tôi nói không biết lựa lời...!Trương Diệu Quang tôi ở đây xin lỗi cô, xin lỗi, xin cô đừng chấp nhặt với tôi."
Không hổ là người lăn lộn trong giới kinh doanh, cũng không nói xin Nguyễn Manh Manh tha thứ, chỉ là hạ thấp thái độ xin lỗi.
Tư thái của anh ta phóng tới thấp nhất, có nhận hay không, tha thứ hay không đó là chuyện của Nguyễn Manh Manh, anh ta không có quyền hỏi nhiều.
Nguyễn Manh Manh thoáng quay lại, nhìn thấy chính là Trương Diệu Quang hạ thấp đầu.
Đang muốn nói hai câu gì, khuôn mặt nhỏ lại bị Lệ Quân Ngự lần thứ hai nhấn vào trong lồng ngực cứng rắn.
Anh cúi đầu, cắn lỗ tai cô: "Không cho nhìn."
Có thể cho cô chỗ dựa, nhưng nên có phép tắc không thể loạn.
Bạn gái của Lệ Quân Ngự anh, ở sau lưng anh ra mắt thì thôi, nếu như còn dám ở ngay trước mặt anh nhìn người đàn ông khác.
Việc đó và tại chỗ làm vợ nɠɵạı ŧìиɦ của anh, có gì khác biệt.
Nguyễn Manh Manh không nói gì, không hề có một tiếng động thì thầm, "Cũng không phải bạn trai thật, thực sự là cái gì cũng thích quan tâm..."
"Việt thiếu, vậy...!Bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Hồi lâu, không nghe Lệ Quân Ngự ra hiệu, Trương Diệu Quang không nhịn được ngẩng đầu.
Tầm mắt Lệ Quân Ngự từ trên mặt Nguyễn Manh Manh, chuyển qua trên mặt mang nụ cười kia của Trương Diệu Quang, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
"Còn chưa đủ..."
Trương Diệu Quang: "Chuyện này..."
Anh ta đã cúi đầu thấp đến mức độ này, còn có cái gì không đủ?
Chính là khó, liền nghe giọng trầm thấp nặng nề của người đàn ông vang lên: "Anh...!Còn nợ một xin lỗi."
Trương Diệu Quang theo tầm mắt Lệ Quân Ngự nhìn lại, vừa vặn, nhìn thấy Nguyễn Triệu Thiên đứng ở một bên.
đây, đây là muốn anh ta xin lỗi Nguyễn Triệu Thiên!
Trương Diệu Quang bị làm khó dễ, mặc dù anh ta là vãn bối, nhưng gần đây họ Nguyễn đang hợp tác với họ Trương, anh ta ở trên phương diện làm ăn là càng lớn hơn tập đoàn của Nguyễn Triệu Thiên.
Nhưng...!Giương mắt nhìn về phía hai vệ sĩ hung thần ác sát bên cạnh, còn có người trẻ tuổi có biểu cảm lạnh lùng kia.
Anh ta chỉ có thể cúi đầu nói: "Nguyễn tổng...!Vừa nãy là tôi mạo phạm, tôi...!Tôi ở đây đền tội cho ông."
Ha ha, Trương Diệu Quang trào phúng nghĩ, có con rể tốt, ngay cả phái đoàn cũng khác.
Theo Trương Diệu Quang xin lỗi, Nguyễn Triệu Thiên đối với người trẻ tuổi ôm con gái bảo bối của ông, rốt cục có cái nhìn khác.
Biết bảo vệ Manh Manh nhà ông, có năng lực bảo vệ Manh Manh nhà ông, thậm chí...!Còn có thể lấy lại công bằng cho Manh Manh nhà ông.
Hơn nữa, không chỉ biết che chở con gái bảo bối của ông, ngay cả người ba là ông anh đây cũng biết bảo vệ.
Tuy rằng, vẫn là nhìn móng vuốt của thằng nhóc kia ôm Manh Manh thế nào cũng không hợp mắt.
Nhưng Nguyễn Triệu Thiên, lại lần đầu tiên, có một loại cảm than có thể yên tâm giao con gái ra ngoài.
Vì tầng cảm than này, làm sau khi Trương Diệu Quang ảo não rời đi, Nguyễn Triệu Thiên lại chủ động đề nghị.
"Người trẻ tuổi, bất kể nói thế nào, lần sau cậu nhất định phải dành thời gian, chính chính thức thức tới cửa chào hỏi.
Cậu và Manh Manh của chúng tôi đều là bạn bè trai gái, còn không chính thức qua cửa, vậy thì nói cái gì."
"Ba, chúng con..." Nguyễn Manh Manh cảm thấy ba cô nhất định là bị tẩy não, muốn giải thích.
"Được rồi được rồi, ba ba đều biết, ba ba ở đây vướng bận...!Con đứa nhỏ này thực sự là, có bạn trai liền đã quên ba, còn không vừa ý ba ba dông dài.
Được rồi được rồi, vậy thì ba ba đi, các con cũng đừng chơi đến quá trễ...!Khụ, cái kia, trước khi kết hôn vẫn là phải chú ý phép tắc, trước giờ cơm tối nhất định phải về nhà...!Còn có, tiệc mừng thọ ngày mai con đồng ý ba ba, phải tham dự, cũng không thể nói không giữ lời!"
Nói xong, Nguyễn phụ liền phất tay một cái rời đi.
Hoàn toàn không chú ý, sau khi ông xoay người, con gái của ông đang muốn há mồm gọi ông lại, bị người đàn ông vồ một cái trở về, cúi đầu ngăn chặn miệng nhỏ..