Nguyễn Kiều Kiều khóc, khóc đến yếu đuối lại không thể tả, hai vai run run, nhìn qua lại như búp bê sứ bể nát.
"Kiều Kiều.
.
.
Bằng không, cậu vẫn là không nên đấu với chị gái cậu.
Bây giờ dường như cô ta thật sự leo lên cao cành, chúng ta, chúng ta có thể không phải là đối thủ của cô ta.
Cậu xem, ngay cả hiệu trưởng và chủ tịch đều bị cô ta mời tới, tranh cử sắp tới, mình sợ cô ta sẽ.
.
."
"Không, mình tuyệt đối không muốn chịu thua!" Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhu nhược càng hiện ra mấy phần dữ tợn.
"Mình có biện pháp, mình có biện pháp.
.
.
Mình sẽ làm nhân số tranh cử không đủ, mình sẽ làm cô ta không có cách nào tranh cử, mình sẽ làm chỗ dựa của cô ta không cần cô ta, mình.
.
.
Mình.
.
.
Diệp Phong, cậu phải giúp mình, cậu sẽ giúp mình đúng không?"
Diệp Phong im lặng.
Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều như vậy, anh cảm thấy đau lòng, nhưng lại cảm thấy xa lạ.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn là gật đầu: "Được, cậu muốn mình giúp cậu ra sao?"
*
Trong sân trường, bước chân của Cảnh béo cũng nhẹ nhanh hơn rất nhiều.
"Ha ha ha, thoải mái, thực sự là thoải mái! Chị Manh Manh, chị thật không hổ là lão đại của chúng em, mời hiệu trưởng tới thì thôi, lại có thể mời thần long thấy đầu không thấy đuôi - chủ tịch tới.
.
.
Làm sao bây giờ, Cảnh Hướng Kính em đã khâm phục đến phục sát đất, hận không thể muốn lấy thân báo đáp với chị!"
Cảnh béo kia đắc ý, bước đi cũng như bay.
Vốn tưởng hạng 200 của mình coi như mất.
Kết quả, Nguyễn Manh Manh mời hiệu trưởng và chủ tịch tới, mắng Nguyễn Kiều Kiều một trận, hạng của anh liền đã trở lại.
"Được rồi, cậu cũng đừng vui mừng quá sớm.
.
.
Lần này là đúng dịp, ừm.
.
.
Vừa vặn có người hỗ trợ.
Sau này, các cậu vẫn là bớt gây họa một chút, phép tắc một chút."
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, trong con ngươi nhiễm phải một vệt ngượng ngùng.
Có thể mời hiệu trưởng và chủ tịch tới, đương nhiên không thiếu được Lệ Quân Ngự hỗ trợ.
Nhớ tới vừa nãy cô nhất thời tình thế cấp bách, ở trong điện thoại cầu cứu Lệ Quân Ngự thì anh đưa ra điều kiện.
Trái tim nhỏ của Nguyễn Manh Manh giật giật.
.
.
Lệ Quân Ngự, anh thật sự muốn cô làm như vậy sao?
Đang lo lắng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Cảnh béo: "Đúng rồi đúng rồi, lần này tôi thi được hạng 200, lần trước tôi mới hạng 651.
.
.
Việt Quân Triệt, tôi tiến bộ hơn hai trăm hạng, lời hứa mặc đồ nữ của cậu, có phải là nên.
.
.
Khà khà khà?"
Khỏi nói, một tiếng "Khà khà khà" kia của Cảnh béo, thực sự là muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn.
Con mắt trong suốt của thiếu niên đẹp trai lóe lóe, lạnh nhạt nói: "Đúng, cậu xác thực tiến bộ hai trăm hạng.
Thế nhưng, cậu đừng quên.
.
.
Đánh cược của chúng ta là lần thi sau mà không phải kiểm tra hàng tuần.
Vì vậy, một tuần sau mới là thi cuối tháng, cậu không cần để ý sớm như thế."
"Tôi.
.
.
Tôi có nói ba chữ thi cuối tháng sao?" Cảnh béo đỡ trán.
Đỏ vàng xanh liền vội vàng gật đầu: "Lão đại, anh xác thực đã nói."
".
.
."
Cảnh béo không nói gì, gãi đầu một cái, "Được rồi được rồi, lần sau thi cuối tháng thì thi cuối tháng, xem thành tích thi kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia của bổn thiếu gia, một lần bắt lấy em gái nhỏ Quân Triệt của chúng ta.
Ha ha ha, bổn thiếu gia đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy em gái nam thần mặc đồ nữ rồi.
.
."
Cảnh béo kia đắc ý, dẫn theo ba tiểu đệ vui cười hớn hở rời đi.
Còn lại Lệ Quân Triệt đứng bên cạnh Nguyễn Manh Manh, cả người áp suất thấp.
Nguyễn Manh Manh nhìn anh, dùng ngón tay đâm đâm, "Này.
.
.
Cậu, không sao chứ?"
Cô nghĩ đến vừa nãy lời đỏ vàng xanh nói, cũng khó trách Lệ Quân Triệt lại tức giận như vậy.
Tên Cảnh béo kia quá gian trá.
Cảnh Hướng Kính có thể học ở lớp 12 (7), về thực lực vốn là có thể thi ở khoảng hạng 300.
Chỉ có điều một năm này, cậu ta càng ngày càng không thích học tập, mới nộp giấy trắng, bị đỏ vàng xanh kéo đi cùng.
Cho nên nói, Cảnh béo và Lệ Quân Triệt đánh cược, rõ ràng chính là đang cố ý lừa Lệ Quân Triệt.
Cũng chỉ trách đứa nhỏ Lệ Quân Triệt này, bị Cảnh béo kéo thấp thông minh, mới đánh cược với cậu ta.
"Tôi không có chuyện gì!" Con mắt trong trẻo của Lệ Quân Triệt dừng một chút, "Tôi đến căng tin mua một chút bánh gatô, cô.
.
.
Tự mình đến phòng học.
Còn có, chuyện mà anh trai tôi nói cho cô kia, cô đồng ý?"
"Chuyện, chuyện gì?" Nguyễn Manh Manh hoang mang ngẩng đầu, làm bộ không hiểu ý của Lệ Quân Triệt.
Thiếu niên đẹp trai nhếch nhếch lông mày, cong môi: "Tôi cũng nghe được.
Chị dâu cả trên danh nghĩa của tôi ơi, chị rảnh rỗi lo lắng tôi, không bằng lo lắng chính mình đi.
Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cậu của tôi.
.
.
Không phải là người dễ gạt.".