Cảnh béo diễn thuyết ở trong trường học một phen, rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ lớp.
Từ đó về sau, không ngừng có bạn học lớp phía sau, đến lớp 12 (1) tìm Nguyễn Manh Manh thỉnh giáo vấn đề học tập.
Không những như vậy, mấy chủ nhiệm từ lớp 7 trở đi, còn gọi Nguyễn Manh Manh tới phòng làm việc, muốn biết cô là dùng biện pháp gì, trong khoảng thời gian ngắn cải tạo đám học sinh có vấn đề này.
Đương nhiên, Nguyễn Manh Manh cũng không thể chỉ các giáo viên, cô dựa vào chính là nắm đấm.
Cô bỏ qua nội dung làm sao bắt nạt bọn Cảnh béo, chỉ nói cho giáo viên nội dung làm sao chỉ đạo trên vấn đề học tập.
"Kỳ thực bạn học bây giờ, đều không ngu ngốc, chủ yếu nhất vẫn là mất đi tự tin đối với học tập.
Bởi vì nỗ lực cũng không nhìn thấy tiến bộ, ngược lại sẽ làm bọn họ nản học.
Vì vậy, em chỉ để bọn họ bắt đầu từ việc đơn giản nhất là học thuộc lòng, bắt được những thứ có thể bắt được, nhìn thấy thành tích tiến bộ, dĩ nhiên là sẽ tạo nên tự tin đồng ý học tập."
Mấy vị chủ nhiệm lớp nghe xong, nhất thời cảm thấy vô cùng có đạo lý.
Đúng vậy, trước đây bọn họ chỉ cảm thấy học sinh không muốn học, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tại sao bọn họ không muốn.
Kỳ thực, là bọn họ quên đi nghiên cứu suy nghĩ của những đứa trẻ này.
Mấy vị giáo viên đối với Nguyễn Manh Manh chính là khen không dứt miệng, còn gặp người liền nói, trong những đứa trẻ Trí Học của khóa này, thực sự là đã xuất hiện một học bá ghê gớm.
Không những tự mình học giỏi, còn vô cùng vui vẻ trợ giúp bạn học.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Nguyễn Manh Manh triệt để che lấp Nguyễn Kiều Kiều.
Giống như không có ai còn nhớ, trong tranh cử Hội Học Sinh lần này, còn có một người như Nguyễn Kiều Kiều tồn tại.
*
Xế chiều hôm đó tan học, Nguyễn Manh Manh như thường ngày, đi ra cổng trường.
Chỉ là, lại không giống thường ngày chính là, sau mông cô không chỉ có một tổ bảy người đi theo, mà còn một chuỗi dài bạn học đi theo.
Khoảng chừng hơn ba mươi người, nữ có nam có, cao thấp mập ốm đầy đủ mọi thứ.
Bọn họ, tất cả đều là bởi vì sau khi nghe xong Cảnh béo diễn thuyết một hồi kia, tới cửa cầu cứu.
Dù sao, ai cũng không muốn làm con nhà giàu học tập không giỏi, chỉ có thể không lý tưởng kia.
Bọn họ, cũng muốn dựa vào chính mình, thi được hạng cao.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy, dạy bảy người cũng là dạy, dạy ba mươi bảy cũng là dạy.
Bản thân cô từng bởi vì ngất toán, không có cách nào học tập được mà bị người hiểu lầm.
Bây giờ, chỉ cần những bạn học này đồng ý học, cô tốn nhiều tâm tư dạy học cũng không có gì.
Chỉ là, khi cô dẫn theo hơn ba mươi bạn học này, gõ cửa sổ xe Hummer màu đen.
Cửa sổ xe hạ xuống, ngũ quan lành lạnh mang theo hơi thở cấm dục từ sau cửa sổ hiển lộ ra kia.
Tầm mắt lạnh lẽo sắc bén của Lệ Quân Ngự, rơi vào trên mặt cô, lại quét về phía đám người phía sau cô.
Hơi nhíu mày, con ngươi đen như mực nổi lên ánh sáng u lạnh.
Nhận ra được người đàn ông không vui, vai nhỏ của Nguyễn Manh Manh, tức thì run lên.
Khụ...!Làm sao bây giờ, cô đột nhiên có chút hối hận rồi.
Lệ Quân Ngự liếc mắt nhìn mèo con không dám nhìn thẳng anh, toàn thân giống như chìm trong ánh sáng lạnh.
Rất tốt...!Lần trước là bảy người.
Lần này, ha ha...!Phóng tầm mắt nhìn tới gần bốn mươi người, còn nữ có nam có.
Đây là không vừa ý câu dẫn nam sinh không đủ, còn muốn câu dẫn nữ sinh?
Người đàn ông nhíu mày, tầm mắt sắc bén chuyển xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Manh Manh, giọng điệu lạnh lẽo: "Nguyễn Manh Manh, không giới thiệu một chút sao?"
"A, ha ha...!Cái kia, cái kia...!Bọn họ đều là bạn học em, muốn cùng tham gia khóa học bổ túc."
Bình thường ở trước mặt bọn Mộ công tử bột, cô chủ đáng yêu đặc biệt uy phong, lúc này giống như cô dâu nhỏ.
"Ý của em, sau này mỗi ngày tan học, những người này đều muốn chiếm dụng thời gian của em?"
"Vâng, đúng vậy...!Vì vậy cái kia, phòng họp Ngự Diệu, có thể thay cái lớn một chút cho em không? Cái trước kia quá nhỏ, không đủ dùng."
Nguyễn Manh Manh giơ mắt hạnh lên, chớp chớp, vô cùng đáng thương nhìn anh.
Trong con ngươi trong suốt óng ánh nước, lập loè ánh sáng khẩn cầu.
Vốn chỉ có thể không vừa ý chuyện phiền phức như vậy, đồng thời sẽ không chút lưu tình từ chối Lệ Quân Ngự.
Lúc đang bị cặp mắt hạnh lóe ánh nước kia dây dưa thì hết thảy từ chối, đều bị kẹt ở nơi cổ họng.
Không hiểu sao, vậy mà không muốn nhìn thấy mèo con thất vọng.
Anh híp mắt lại, con ngươi màu mực tối sầm lại.
Cuối cùng vẫn là duỗi tay lớn ra, cách cửa sổ xe, ở ngay trước mặt tất cả mọi người, đưa bàn tay tràn ngập tính giữ lấy rơi vào trên đầu tóc Nguyễn Manh Manh.
"Lên xe." Anh thấp giọng nói.
"Nhưng bọn họ..."
"Giao cho Lăng Đông, cậu ta sẽ an bài.
Đêm nay học bổ túc, tìm những người khác dạy thay...!Đừng quên, chuyện em đã đồng ý anh.".