"Nghe.
.
."
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Lệ Quân Ngự, không chút lưu tình nắm cằm nhỏ của cô.
"đừng gây phiền phức cho tôi.
Mặc kệ người kia là ai, trong vòng một năm, không được có bất kỳ tiếp xúc gì với cậu ta nữa."
Cô là phiền phức mà ba cố gắng nhét cho anh.
Lệ Quân Ngự rất bận, không có thời gian lãng phí ý nghĩ trên người cô gái nhỏ đang trong thời kỳ trưởng thành này.
Đặc biệt, sau khi biết trên người Nguyễn Manh Manh che kín dấu hôn, anh càng là cảm thấy phiền lòng tức giận.
Nếu như Nguyễn Manh Manh mang thai trước khi chưa kết hôn, còn không biết sẽ tạo ra rung động bao lớn.
"Trong điện thoại di động này có số của Lăng Bắc, chú Triệu, tài xế.
Sau ba ngày trường học của cô khai giảng, tài xế sẽ đưa cô đi, chú Triệu phụ trách hết thảy sinh hoạt cần thiết sau này của cô, chuyện trường học sẽ do Lăng Bắc xử lý.
Có việc gì, trực tiếp gọi cho bọn họ."
Lăng Bắc là một trong những phụ tá riêng của anh, chú Triệu là quản gia nhà họ Lệ.
Lệ Quân Ngự chỉ coi Nguyễn Manh Manh như nhiệm vụ, cũng không tính tự mình quản giáo cô.
Nếu như cô có thể an phận thủ thường, bọn họ đều có thể bình an vô sự ở chung đến khi cô tốt nghiệp.
Nhưng nếu như cô không thể, vậy anh cũng không ngại làm cho cô trải nghiệm một hồi, kết cục của việc ngỗ nghịch anh.
Trong lòng Nguyễn Manh Manh oán thầm, Lệ Quân Đình đã rời đi, cô đi đâu tiếp xúc với người kia.
Có điều thái độ của Lệ Quân Ngự, thực sự khiến người ta cảm thấy quá mức hung hăng bá đạo.
Đặc biệt sức lực của anh nắm cằm mình, đây không phải thái độ nên có đối với một cô gái.
Nguyễn Manh Manh cảm thấy uất ức, mạnh miệng đáp trả: "Lệ thiếu nóid đùa, tôi kết bạn với ai, làm chuyện gì dường như không ở trong phạm vi quản lý của anh.
Dù cho tôi đồng ý chú Lệ ở lại, cũng không có nghĩa là anh có thể quơ tay múa chân đối với chuyện của tôi."
"Cô có thể thử xem." ánh mắt người đàn ông lạnh lùng híp lại, đáy mắt u tối càng ngày càng mãnh liệt, "Bất kỳ người đàn ông dám chạm đến em gái của Lệ Quân Ngự tôi, tôi bảo đảm, cậu ta cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa."
Người này có bị bệnh không!
Nguyễn Manh Manh có chút xúc động, "Ai là em gái anh chứ! Tôi kết bạn với ai, dù cho là hẹn hò cũng không có lien quan gì tới anh!"
Cái gì cũng muốn xen vào, có phải anh ta điên rồi không!
"Trần Tình Chi bây giờ là bà chủ Lệ, cô nói, cô có phải là em gái tôi không, hả?" Tay phải người đàn ông phút chốc nắm chặt, Nguyễn Manh Manh càng hiếm thấy bị đau đớn.
"Hít.
.
."
Cô không nhịn được mở miệng, mắt hạnh đẹp đẽ nổi lên ánh nước, nhiễm phải một tầng sương mù mông lung.
Mới vừa rồi cô gái còn có thể chống đối giơ chân với mình, thoáng lộ ra loại biểu cảm như thú nhỏ bị thương này, càng làm đôi mắt màu mực của Lệ Quân Ngự không khỏi hơi ngưng lại.
Sức mạnh nơi tay phải, theo bản năng thả lỏng.
Cho đến lúc này, anh mới kinh ngạc phát hiện, mùi thơm quanh quẩn hơi thở, càng lúc ẩn lúc hiện có chút giống như đã từng quen thuộc.
Lại như.
.
.
Tối hôm qua?
"Anh, anh thả ra, anh làm đau tôi!" Nguyễn Manh Manh đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Vừa nãy một khắc đó, khoảng cách gần như vậy, mắt phượng sâu không thấy đáy của người đàn ông, giống như bóng dáng cô nhìn thấy trong bóng tối ngày hôm qua.
Cô biết Lệ Quân Ngự và Lệ Quân Đình là hai anh em, tướng mạo nhất định giống y hệt nhau.
Cũng biết rõ, người đàn ông tối hôm qua là Lệ Quân Đình, mà không phải Lệ Quân Ngự.
Nhưng vừa nãy, đối diện gần như vậy, cô vậy mà không nhịn được tim đập nhanh hơn, giống như trở lại bầu không khí ám muội đêm hôm qua.
Theo Nguyễn Manh Manh giãy dụa, Lệ Quân Ngự buông lỏng tay ra.
Cô lui lại.
Mùi thơm quen thuộc giữa hơi thở người đàn ông, lại lần nữa biến mất.
Sau đó ngay lập tức, một mùi nước khử trùng nhẹ nhàng bay lại đây.
ánh mắt Lệ Quân Ngự lạnh lùng híp lại, chú ý tới vết thương được băng bó trên đầu Nguyễn Manh Manh.
Không giống tiếp xúc thân mật như vừa nãy, ở khoảng cách như vậy, anh chỉ có thể ngửi thấy được từ trên người cô bay tới là mùi nước khử trùng rõ ràng.
Hơi nhíu mày, Lệ Quân Ngự quyết đoán bỏ đi nghi ngờ trong đầu.
Xem ra, một ngày không tìm được người phụ nữ tối hôm qua, loại hoài nghi tự dưng nổi lên này liền vĩnh viễn không biến mất.
Nghĩ đến người phụ nữ đáng ghét tối hôm qua kia, sắc mặt Lệ Quân Ngự càng lạnh hơn, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Manh Manh cũng lộ ra mấy phần âm trầm lệ khí.
Mẹ nó.
.
.
Người này nói trở mặt liền trở mặt, cô cũng không biết sao mình lại trêu chọc anh ta!.