Lệ Quân Triệt khoác áo choàng tắm ướt nhẹp nằm trên mặt đất, trên khuôn mặt anh tuấn trở nên tái nhợt lộ vẻ thống khổ.
Đáng thương cho anh, khi đang ngâm mình thư giản trong phòng tắm lại bị anh cả của mình ‘thô bạo” ném lên giường, cũng không cho anh thời gian mặc quần áo.
"Kẹo bông gòn.
.
.
Kẹo bông gòn.
.
."Đôi mắt trong suốt của anh trở nên sáng lấp lánh, nhìn Nguyễn Manh Manh giống như nhìn thấy chiếc bánh ngọt vô cùng hấp dẫn.
Anh.
.
.
Anh nhất định phải ăn đường, không được ăn đường, Lệ Quân Triệt cảm giác như mình sắp chết rồi.
.
.
"Lệ Quân Ngự, anh.
.
.Hay là anh cho anh ấy chút đường đi.
Anh xem, dáng vẻ của anh ấy như sắp tắt thở đến nơi rồi!"
Nguyễn Manh Manh dựa trong lồng ngực của Lệ Quân Ngự, không nhịn được chỉ vào Lệ Quân Triệt đang ngã xuống đất ngồi dậy không nổi, xin tha cho anh ta.
Nhưng người đàn ông đang ôm cô lại lạnh lùng liếc nhìn em trai đang ngã trên mặt đất, không một chút lung lay.
"Đây là tâm bệnh, nó đã trở nên nghiện đường như thế rồi nên không thể nuông chiều nó nữa."
Sau sự kiện kia em ba coi đường như mạng sống, thậm chí mắc tâm bệnh không cách nào chữa trị.
Mà mỗi một lần thuận theo anh, cho anh đường lại chính là khuyến khích sự yếu đuối trong nội tâm của anh.
Huống chi, “Kẹo bông gòn, cho tôi cắn một miếng thôi cũng được.”
Rất tốt, ngay cả câu nói như thế này cũng nói được, đời này Lệ Quân Triệt đừng hòng nghĩ đến ăn kẹo bông gòn nữa.
"Nhưng.
.
.
Bất luận người nào đều sẽ có tâm bệnh.
.
.
Anh ấy trông có vẻ rấtthống khổ, thất bại trong cuộc thi lần này, tám phần mười là kiên quan đến căn bệnh này, anh là anh trai của anh ấy làm sao có thể mặc kệ được?"
Nguyễn Manh Manh miễn cưỡng ở trong lồng ngực Lệ Quân Ngự xoay người, cô nóng lòng thay Lệ Quân Triệt cầu xin.
Thời khắc này, cô cảm thấy Lệ Quân Triệt như chính mình.
Tuy rằng không biết cái gọi là "Bệnh cũ", "Tâm bệnh" là cái gì.
Nhưng, cô có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng Lệ Quân Triệt.
Anh nhất định giống như mình, đã từng bất lực, khủng hoảng tột độ.
Lệ Quân Ngự lạnh lùng nói: "Em có vẻ rất quan tâm đến Tiểu Triệt?"
Giọng điệu trầm thấp lạnh nhạt, cộng thêm đôi mắt thâm trầm lạnh lùng khiến đối phương không thể xem nhẹ ý lạnh phát ra từ anh.
Đáng tiếc, Nguyễn Manh Manh đangbận rộn thay Lệ Quân Triệt nói, như đang nói chuyện của chính mình với anh.
.
Cô không sợ Lệ Quân Ngự, mặc kệ ý lạnh trong đôi mắt kia mà gật đầu.
"Đương nhiên là quan tâm, bộ dạng của cậu ấy như thế, ai có thể không quan tâm? Hơn nữa, cậu ấy là người tranh cử trong Đoàn Hội, một ngày không ăn đường liền thi còn 27 điểm, ba ngày không ăn liền thành bộ dáng này, ai ngờ nếu cậu ấy mãi mãi không ăn đường thì sẽ biến thành như thế nào?"
"Anh nhìn một chút, lúc này chỉ mới ba ngày thôi, cậu ấy đã không xong rồi.
.
.
Ngày mai còn muốn tham gia tranh cử, cậu ấy là đại diện của nhóm bọn em, chẳng lẽ để cậu ấy như vậy đi tham gia tranh cử sao?"
Tuy rằng nhắm mắt nói, nhưng Nguyễn Manh Manh lại bất giác tận dụng công sự làm lí do để cầu xin.
Cũng không biết tại sao, dưới ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Quân Ngự, cô thực sự không dám nói là do đau lòng anh ta.
Đôi mắt đen láy của anh lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt loáng nhỏ nhắn của Nguyễn Manh Manh, mấy giây sau, mới đột nhiên dùng giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm nói: "Con hư tại mẹ."
"Hả?" Nguyễn Manh Manh nghe đến sững sờ.
Con hư tại mẹ là cái quỷ gì?
Là đang nói cô là mẹ, còn Lệ Quân Triệt là con sao?
Má ơi, đây là cái ví von gì vậy, Lệ Quân Ngự đến cuối cùng có biết tục ngữ hay không thế.
Còn không chờ Nguyễn Manh Manh làm rõ, cô đã bị Lệ Quân ôm đến ghế sofa ngồi.
Sau khi đặt cô ngồi xuống, giọng nói trầm thấp vang lên: " Tương lai em có con thì không được nuông chiều như thế."
Dứt lời, Lệ Quân Ngự đứng lên.
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh từng hồi, cơn đau lại xuất hiện..