Vị hôn thê của Cảnh béo?
Em gái Diệp Phong!
Hai câu của anh như hai quả bom oanh tạc bên tai Cảnh Hướng Kính đến choáng váng, còn làm Nguyễn Manh Manh cùng những người khác trợn mắt há mồm.
Tiểu mỹ nhân thế mà lại là vị hôn thê của Cảnh béo?
Nguyễn Manh Manh liếc mắt bàn tay nhỏ bé trong tay, lại liếc mắt nhìn Cảnh béo như núi thịt nặng nề.
Đừng nói, tuy rằng Cảnh béo là người bên mình.
.
.
Nhưng, không chỉ Nguyễn Manh Manh mà tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy lúc này Cảnh béo là rõ ràng chiếm tiện nghi.
"Cậu.
.
.
Ánh mắt của mấy người là có ý gì!" Cảnh béo không phục.
Dù cho anh không đẹp trai như anh trai, nhưng trong người cũng mang dòng máu như vậy, cũng có tiềm năng lắm đó.
Lẽ nào chưa từng nghe ai nói một câu sao?
Mỗi người mập mạp đều là một người có tiềm lực, nói không chừng ngày nào anh đó giảm béo, cũng sẽ đẹp trai, yêu nghiệt như anh trai nha !
"Anh trai, anh có phải là một mình cô đơn hiu quạnh quá lâu rồi, vì vậy liền giam chán mà mai mối cho em? Diệp gia lần trước phá chuyện tốt của anh, anh còn không tìm bọn họ tính sổ.
.
.
Anh.
.
.
Anh làm sao còn có thể giới thiệu em gái Diệp Phong, cho em!"
Muốn Cảnh nhị thiếu anh, một người anh tuấn tiêu sái, phong độ của thành phố S,.
.
.
Anh còn muốn sau khi lên đại học, anh sẽ sống cuộc sống vương tử của hội đêm.
Anh không muốn sớm như thế đã bị anh trai đóng gói tặng cho người khác, hơn nữa.
.
.
Còn là em gái của người anh ghét nhất, đối thủ một mất một còn!
"Tiểu Bảo, em nếu như cảm thấy một cái rau thơm không đủ, có thể tiếp tục tìm đường chết." Cảnh Dịch Tranh chẳng muốn nhìn thằng em này nữa, gian nhạt cảnh báo đứa em rồi liền lướt qua Cảnh Hướng Kính đang nhảy nhót như con khỉ.
Cảnh béo vừa nghe, lập tức che miệng lại, nơi nào còn có dáng vẻ nông nỗi vừa nãy.
Cảnh Dịch Tranh đến gần mọi người, kéo Nguyễn Manh Manh đang há hốc mồm ngồi ở bên cạnh mình, lại bắt chuyện cùng những người khác.
Anh nói kế hoạch của mình cho những người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết này.
Ai ngờ, Lệ Quân Triệt vẫn luôn im lặng không nói, lại vào lúc này đứng lên.
Trên gương mặt đẹp trai của thiếu niên hiện lên một tia gian nhạt lạnh, anh không coi ai ra gì đi tới.
Tiếp đó, mạnh mẽ chen vào giữaNguyễn Manh Manh và Cảnh Dịch Tranh.
Nguyễn Manh Manh:.
.
.
Thiếu niên đẹp trai thế nhưng không nói lời nào, mặt không cảm xúc nâng cằm lên, một bộ chờ xem cuộc vui.
Thực sự là làm Nguyễn Manh Manh cảm thấy mạt danh kỳ diệu.
Ánh mắt Cảnh Dịch Tranh lóe lên tia lạnh, cũng không tranh đoạt, trái lại lau sang một bên.
Lúc này mới gian nhạt mở miệng: "Diệp Linh Khê là vị hôn thê của gia bọn anh, sau này các em, có thể như tin tưởng em ấy như tin tưởng tiểu Bảo.
Còn đối với lo lắng của các em.
.
.
Dòng họ của em ấy thì mấy đứa cứ yên tâm.
Em ấy và Diệp Phong không chỉ không có quan hệ, ngược lại, còn là tử địch."
Tiếp đó, Cảnh Dịch Tranh dùng tốc độ nhanh nhất giải thích ngọn nguồn.
Thì ra, ba Diệp Phong, cũng chính là gia chủ Diệp gia đã từng bị trầm cảm khi còn trẻ.
Ông là đứa con thứ ba , nên quyền thừa kế gia tộc liền rơi vào người con trai trưởng, thế nhưng người mà trưởng bối thương yêu lại là anh hai của ông.
Do đó sự tồn tại của Diệp Vĩ Bách ở Diệp gia như không khí, những tiểu thư của các gia tộc khác, thậm chí không muốn gả cho anh.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng Diệp Vĩ Bách đã nản lòng thoái chí, trong lúc ra ngoài để giải tỏa cảm xúc, quen biết một người con gái vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
Diệp Vĩ Bách lúc đó đã từ bỏ nhiệt tình với quyền thế, trong thời gian trí óc đang mơ màng vô định, ông liền quyết định không quay lại Diệp gia, ở bên ngoài giấu diếm thân phận rồi cưới Vân Chỉ Dong, trải qua sinh hoạt vợ chồng trong gia đình nhỏ.
Ai ngờ, chưa tới một năm ông Diệp gia lại qua đời vì tai nạn xe cộ.
Diệp lão tam bởi vì trẻ tuổi, chống đỡ không nổi đại cục, các vị trưởng bối cuối cùng chú ý đến sự tồn tại của Diệp Vĩ Bách.
Người gia họ Diệp một lần nữa tìm đến cửa, mời nhị thiếu gia Diệp Vĩ Bách trở về.
Đồng thời, sắp xếp cho ông một mối hôn sự thật hiển hách, gia tộc lớn đó rất nuông chiều con gái, rốt cục gật đầu gả cho cho ông.
Quyền thừa kế, hôn nhân hoàn mỹ, địa vị, danh vọng.
.
.
Hầu như hết thảy đều như mong muốn của Diệp Vĩ Bách .
Mà thứ duy nhất ông không buông bỏ được lại là hình bóng Vân Chỉ Dong ngây thơ, thuần khiết kia.
"Sau đó thế nào?" Nguyễn Manh Manh không nhịn được hỏi.
Tuy rằng, nói một nửa cố sự, cô cũng đã đoán ra được kết quả.
Thế nhưng, sự đồng cảm lại trỗi dậy trong người, cô thật sự rất muốn biết, kết quả cuối cùng của người phụ nữ tên Vân Chỉ Dong.
"Sau đó.
.
." Giọng mềm mại của Diệp Linh Khê bỗng nhiên vang lên..