"Đừng nói chuyện mình nữa, nói chuyện của cậu đi." Nguyễn Manh Manh không muốn nhắc tới nguyên nhân mình chuyển trường, vì chuyện đó sẽ dính dáng đến mẹ của cô.
"Không phải từ trước đến giờ cậu sống rất cởi mở sao, chỉ mấy người kia, làm sao dám tìm cậu gây phiền phức?"
"Thôi, đừng nói." Mộ Cảnh Hành không vui chẹp chẹp miệng, "Còn không phải đều bởi vì Cố Huyễn.
Anh ta và Nguyễn Kiều Kiều - đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ kia, sợ chuyện họ cấu kết với nhau làm việc xấu bị người nói huyên thuyên, liền bịa đặt ở bên ngoài."
"Rõ ràng mọi người đều biết chuyện của cậu và Cố Huyễn, cậu mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Cố Huyễn.
Nhưng những người kia bây giờ nhận được chỗ tốt từ Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều, liền nói, từ nhỏ cậu đã đố kị Nguyễn Kiều Kiều, biết cô thích Cố Huyễn, vì vậy cố ý giành đối tượng em gái mình thích, ngạnh quấn quít lấy Cố Huyễn."
"Mình nhìn không được, cãi với bọn họ vài câu, xem như là triệt để làm ầm lên với Cố Huyễn."
Sau đó, không cần Mộ Cảnh Hành lại nói, Nguyễn Manh Manh đều biết.
Cô và Mộ Cảnh Hành, Cố Huyễn là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Cố Huyễn cùng năm với cô, hơi lớn hơn cô một chút, Mộ Cảnh Hành đều nhỏ hơn hai bọn họ một tuổi.
So với Mộ Cảnh Hành chỉ có thể xài tiền của ba mẹ, cả ngày sống phóng túng, thì Cố Huyễn đương nhiên là đã lên đại học, bắt đầu tiếp xúc công ty sự vụ , càng có sức hiệu triệu.
"Quên đi, bây giờ mình chỉ muốn điều tra rõ ràng chuyện của chị mình, hai người bọn họ thích nói thế nào thì nói thế nấy.
Đi, cậu dẫn mình đến phòng học đi, mình cùng lớp với cậu."
"A, cậu cùng lớp với mình? Vậy đi thôi." Mộ Cảnh Hành nghe được Nguyễn Manh Manh muốn đến phòng học, dường như có hơi mất tập trung.
Anh nhìn Nguyễn Manh Manh, lại cúi đầu, liếc mắt nhìn lại cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
*
Cùng lúc đó, một bên khác.
Lăng Bắc làm thỏa đáng tất cả, đang báo cáo công tác cho Lệ Quân Ngự.
"Thiếu gia ngài yên tâm, chuyện trường học đều an bài xong.
Lớp 13 tuy rằng kém một chút, nhưng tiểu thư nói cuộc thi lần sau cô ấy sẽ.
.
."
"Lớp 13?" Trong ống nghe điện thoại di động, truyền đến một giọng trầm thấp đông lạnh.
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng trong tiếng nói trầm thấp mơ hồ mang theo chất vấn này, lại làm cho Lăng Bắc không nhịn được rùng mình một cái.
"Vâng, là lớp 13.
.
.
Trí Học nói đây là phép tắc của bọn họ, vào trường học nhất định phải căn cứ thành tích khảo sát để chia lớp.
Tiểu thư, thành tích của tiểu thư, chỉ có thể vào lớp 13."
"Người của Lệ Quân Ngự tôi, chỉ có thể vào lớp tốt nhất." Người ở đầu bên kia điện thoại, tiếng nói vẫn trầm thấp.
Giọng điệu lạnh lẽo, giống như không có nghe thấy Lăng Bắc giải thích.
"Nhưng thiếu gia, lớp này đã phân xong rồi.
.
.
Hơn nữa, là ngài nói phải khiêm tốn, không nên để cho bọn họ.
.
."
"Vì vậy, bây giờ cậu là đang chất vấn quyết định của tôi?" Môi mỏng của người đàn ông cong lên một độ cong lạnh lẽo, cho dù cách điện thoại, Lăng Bắc cũng có thể cảm giác hơi thở lạnh lùng trong không khí.
"Không, thuộc hạ không dám."
Lệ Quân Ngự thay đổi tư thế, giọng lạnh lẽo đến không có nhiệt độ, "đợi ở đó.
.
."
"A?"
"Một tiếng nữa tôi đến."
*
Phòng học lớp 13.
Nguyễn Manh Manh vừa theo Mộ Cảnh Hành đi vào phòng học, liền bị bạn học cả lớp chú ý.
Mỗi bạn học nam thấy rõ tướng mạo Nguyễn Manh Manh, đáy mắt đều lóe qua ánh sáng kinh diễm.
Mà trong đám bạn học nữ, có người quý mến, có người hâm mộ, cũng tự nhiên sẽ có người âm thầm đố kị..