Trên đường đến trường học, Lệ Quân Ngự đã quyết định, nhìn thấy Nguyễn Manh Manh liền phải tóm cô dự thi không tốt lại, trừng trị một trận.
Anh vốn là tới trường học bắt người.
Ai biết, vừa mới lại đây, liền bị thiếu nữ nhào vào lòng.
Một khắc tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh ôm eo anh đó, toàn bộ bắp thịt phía sau lưng người đàn ông đều căng thẳng.
Nhưng không có phản xạ có điều kiện đạp người ra ngoài, giống như đối mặt những người phụ nữ nhào vào trong ngực trước kia.
Trái lại là sau khi dừng lại trong chốc lát, ngay cả chính Lệ Quân Ngự cũng chưa phát hiện, bàn tay của anh đã hiếm thấy, rơi vào trên lưng mảnh mai của thiếu nữ, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Ai oan uổng em, đừng vội, từ từ nói." Tiếng nói từ tính đặc biệt của Lệ thiếu, mang theo một chút lạnh lẽo.
Lúc anh ôm lấy Nguyễn Manh Manh, ánh mắt lạnh lùng khẽ nâng, nhìn về phía đám người Diệp Phong đứng sau lưng cô.
Chỉ là một chút, ánh mắt có uy thế mạnh mẽ và lạnh lùng kia, cũng đủ làm cho ba người Hội Học Sinh kia, đông lại thành băng.
Bọn họ dù sao cũng chỉ là học sinh, dù cho ở trường học hung hăng thế nào, cũng chưa từng trải qua quyền thế thật sự gột rửa.
Lúc này không nhịn được hai chân như nhũn ra, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
"Ô, bọn họ oan uổng em đánh người.
.
.
Em.
.
.
Một cô gái như em, làm sao có thể đả thương sáu nam sinh." Cái mũi nhỏ của Nguyễn Manh Manh hơi co rút, dụi đầu trong lồng ngực Lệ Quân Ngự.
Giống như cô thật sự chính là nữ sinh nhỏ mềm mềm yếu yếu.
"Bọn họ xem thường em là học sinh từ thành phố Nhất Trung chuyển đến, em vừa mới chuyển trường ngày đầu tiên, liền đổ cho em một đống tội danh.
Em không học ở nơi này, em không xứng với Trí Học.
.
."
âm điệu thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở, tràn ngập oan ức.
Một đám bạn học vừa rồi còn nhìn thấy cô là đáp trả người như thế nào, không nể mặt Hội Học Sinh như thế nào, lúc này tất cả đều trợn mắt ngoác mồm nhìn Nguyễn Manh Manh "Biểu diễn" .
Đặc biệt là Mộ Cảnh Hành, miệng mở to đến mức lớn bằng trứng ngỗng.
Người khác không biết Nguyễn Manh Manh, anh còn có thể không biết hay sao?
Đây vẫn là Nguyễn Manh Manh anh quen biết, mọi việc đều thiếu gân, chỉ có thể cứng đối cứng với người ta sao?
Nhưng mà, chính là biểu hiện đông cứng như thế, xem ở trong mắt Lệ Quân Ngự, lại mơ hồ làm anh có chút đau lòng.
Từ nhỏ đã không còn mẹ, bây giờ lại không còn chị gái, ở nhà họ Nguyễn bị người bắt nạt, hiện giờ một mình đi tới hoàn cảnh xa lạ, lại bị người ghét bỏ.
.
.
Thường ngày Lệ Quân Ngự ghét nhất là nước mắt người phụ nữ, thời khắc này, lại chỉ cảm thấy nước mắt của Nguyễn Manh Manh, yểu điệu mềm yếu, mang theo một loại kích động khiến người ta muốn thay cô lau nước mắt.
Cánh tay trái nắm chặt, vòng lấy cơ thể mềm yếu của cô, Lệ Quân Ngự cau mày thấp giọng dỗ: "Không khóc, bọn họ oan uổng em, anh cả thay em lấy lại công bằng."
Rõ ràng chỉ là ba cố gắng kín đáo nhét phiền phức cho anh.
Nhưng thời khắc này, anh vậy mà nổi lên một loại du͙ƈ vọиɠ muốn bảo vệ thiếu nữ trước mắt này.
Bằng không, coi như là quản lý em hai, em ba, em tư vậy thôi.
"Nhưng, bọn họ là học sinh lớp 1, còn là người của Hội Học Sinh.
.
." Nguyễn Manh Manh ngẩng đầu lên, trong mắt hạnh tròn vo lộ ra ánh nước óng ánh.
Viền mắt và chóp mũi của cô đều hơi đỏ lên, bị cô dùng ánh mắt oan ức như vậy nhìn, ánh mắt đen nhánh lạnh lung của Lệ Quân Ngự, hơi tối sầm lại.
Bàn tay phải nhẹ nhàng xoa xoa trên đỉnh đầu mềm mại của cô, anh thấp giọng dỗ: "Không sao, em rất nhanh cũng sẽ là người của lớp 1 và Hội Học Sinh.
Hội Học Sinh Trí Học, nên thay nhiệm kỳ mới."
Nói xong, cũng mặc kệ những người khác.
Cúi người ôm lấy cơ thể nhỏ mềm mại kiều nhuyễn của cô, ôm vào trong lồng ngực của mình, xoay người.
"Anh.
.
.
Các người không thể đi, tôi còn muốn dẫn cô ta đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
.
." Diệp Phong bỗng nhiên hiểu ra..