"Cố Huyễn học trưởng, đó là Cố Huyễn học trưởng kìa..."
"Còn tưởng rằng sau khi học trưởng tốt nghiệp, sẽ không còn được gặp lại anh ấy.
Không nghĩ tới ngày đầu khai giảng, liền có thể gặp anh ấy ở cổng trường học.
Làm sao bây giờ, tôi thật kích động!"
"Cậu kích động cái gì, học trưởng là đến xem chị Nguyễn, cũng không phải đến xem cậu.
Anh ấy đối với chị Nguyễn vẫn là tốt như vậy, thật hâm mộ bọn họ."
"Đúng vậy, bọn họ xem ra thật xứng đôi, quả thực chính là Kim Đồng Ngọc Nữ..."
Tiếng thảo luận không lớn không nhỏ, từ bốn phía truyền tới.
Mỗi người bạn học đi ngang qua, đều để lại ánh mắt hâm mộ thán phục.
Mà đối với Nguyễn Manh Manh đứng ở trước mặt bọn họ, hoặc là không nhìn, hoặc là liền tràn ngập địch ý.
Bởi vì ở Trí Học, ai cũng biết, hội trưởng, hội phó hợp tác với Hội Học Sinh hai năm, là một đôi "Thanh mai trúc mã" ân ái.
Còn Nguyễn Manh Manh...
Ngại ngùng, đó là ai vậy?
Ở trong mắt những người khác, đó chỉ là một chị gái ác độc học trường ngoài, thi không đậu Trí Học, đồng thời mỗi ngày thích bắt nạt Nguyễn Kiều Kiều.
"Manh Manh, anh nghe Kiều Kiều nói em rời nhà trốn đi?" Cố Huyễn nhìn thấy Nguyễn Manh Manh, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm chột dạ.
Trái lại một mặt như không có chuyện gì xảy ra vây quanh Nguyễn Kiều Kiều, một mặt giống như ưu tư quan tâm Nguyễn Manh Manh.
Anh và Nguyễn Manh Manh tuy rằng giải trừ hôn ước, nhưng theo lời giải thích của Cố Huyễn, đó đều là quyết định của gia tộc, là bị bất đắc dĩ.
Anh đối với Nguyễn Manh Manh vẫn có tình cảm.
"Chuyện của tôi không có liên quan gì tới anh, xin tránh đường." Nguyễn Manh Manh thực sự không có tâm tình ở cổng trường học dây dưa với đôi "Cẩu nam nữ" này.
Cô còn phải cấp tốc trở về kiếm tiền, kéo Mộ Cảnh Hành, liền muốn xông qua đoàn người đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, một giọng thanh thuần lộ ra tiếc hận ngăn cản cô.
"Chị gái, sao chị có thể nói như vậy với anh trai Cố Huyễn? Dù cho chị bởi vì em, tức giận anh trai Cố Huyễn.
Nhưng bây giờ anh trai Cố Huyễn chỉ là đang quan tâm chị, chị không nên không lễ phép như vậy."
Nguyễn Kiều Kiều nhu nhu nhược nhược tựa trong lồng ngực Cố Huyễn, hai con mắt mê ly phủ một tầng sương mông lung, lại như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên.
Vẻ mặt của cô, giống như Nguyễn Manh Manh làm cho cô ta oan ức rất lớn.
Mà trên thực tế, Nguyễn Manh Manh cũng không hề nói một câu nhằm vào cô ta.
"Manh Manh, em đừng tùy hứng.
Em là chị gái, vì sao trái lại không hiểu chuyện bằng em gái, em xem, Kiều Kiều đều sắp khóc vì em rồi."
Cố Huyễn nhíu lông mày, khuôn mặt không đồng ý.
Dưới cái nhìn của anh, Nguyễn Manh Manh mãi mãi đều là người hồ đồ tùy hứng, không biết điểm dừng.
Thấy Nguyễn Manh Manh không trả lời mình, cho rằng cô còn như trước kia, sợ làm mình tức giận.
Cố Huyễn thở dài, tình ý sâu xa nói: "Em ngoan ngoãn nghe lời, có biết một mình em ở bên ngoài không nới nương tựa, nguy hiểm cỡ nào hay không?"
"Như vậy đi, anh dẫn em trở về, tự mình thay em đền tội với chú, dì.
Em yên tâm, tuy rằng chuyện em đẩy dì xuống lầu rất nghiêm trọng, nhưng cũng may mẹ con bình an, dì cũng đồng ý tha thứ em.
Em trở về xin lỗi, chuyện này coi như xóa bỏ.
Sau này em phải nghe lời dạy bảo, không được vọng động như vậy nữa."
Cố Huyễn lại như mỗi một lần "Bảo vệ" cô trong quá khứ.
Tri kỷ như vậy, dịu dàng như vậy, mãi mãi dùng một loại giọng điệu cô là đứa nhỏ cô phạm lỗi lầm, nhưng anh vẫn luôn bao dung nói chuyện với cô.
Giọng điệu như vậy, nghe vào trong tai Nguyễn Manh Manh lúc trước còn ái mộ anh, không chỉ không cảm thấy có vấn đề, trái lại cảm thấy là anh trai Cố Huyễn đang quan tâm bảo vệ cô.
Nhưng bây giờ...
Sau khi Nguyễn Manh Manh tỉnh táo, chỉ cảm thấy mình trong quá khứ thực sự là đầu óc bị lừa đá, ngốc đến mức tận cùng.
"Muốn đền tội thì tự anh đi, tôi không làm sai bất cứ chuyện gì...!Tránh ra." Trước kia nhìn thấy Cố Huyễn liền không nhúc nhích nổi, lúc này Nguyễn Manh Manh chỉ cảm thấy người này chướng mắt đến cực điểm.
Cô tránh khỏi Cố Huyễn và Nguyễn Kiều Kiều, liền muốn đi ra ngoài.
"Manh Manh, tại sao em lại biến thành như vậy? !" Cố Huyễn nghiêng người, ngăn Nguyễn Manh Manh lại.
Một đôi lông mày anh tuấn, chăm chú nhíu lại.
Nguyễn Manh Manh vốn muốn vọt thẳng ra đoàn người, đột nhiên dừng bước chân.
Cô cong môi, quay lại, khẽ mỉm cười.
Lúm đồng tiền nhợt nhạt làm cho cả người cô có vẻ nhu hòa xinh đẹp.
"Há, tôi không hiểu, đến tột cùng tôi biến thành thế nào? Là biến đẹp, biến dạng, hay là trở nên không còn nghe lời anh răm rắp như trước đây, làm anh không quen?".