*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng tư ở Tân Thành, mưa nhiều nhiệt độ thấp, trong không khí có khí lạnh xuyên thấu.
Bên ngoài mưa phùn kéo dài, hôm nay Ưng Lê phải đi ra ngoài bởi vì là ngày giỗ của ông nội.
Cô mặc chiếc áo lông cổ cao màu đen, ở dưới mặc chân váy kẻ ô vuông, ở ngoài mặc chiếc áo khoác dài màu đen bao bọc toàn bộ cơ thể, trang trọng nhưng không mất đi sự tao nhã.
Tóc được Ưng Lê buộc lên cao, do tình huống đặc biệt nên ngay cả việc trang điểm cô cũng không làm, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết, vẻ đẹp không bị che đi dù chỉ một ít.
Vừa đến nghĩa trang, Ưng Lê nhìn thấy bóng hình quen thuộc bước xuống từ chiếc xe Maybach cao cấp màu đen, cô nhanh chóng thanh toán tiền, ôm hoa xuống xe.
Mưa đã tạnh, trong không khí tràn ngập mùi cỏ cây.
Ưng Lê nhìn biển số xe 99969 mà lóa cả mắt, nhưng không thấy chiếc xe Bugatti màu lam quen thuộc thì hỏi: “Anh, tại sao anh lại đổi xe?”
Hiếm khi thấy Ưng Kỳ mặc bộ vest đen trên người, nhìn vào càng thấy vẻ anh tuấn và kiên cường, anh ấy híp con mắt cười cười: “Em không hiểu, tóm lại là phải để cho ông nội và ba mẹ nhìn thấy một mặt khác thành thục, khiêm tốn, chững chạc của anh.”
Ưng Lê quyết định vì hôm nay là ngày giỗ của ông nội nên sẽ không so đo với người nào đó.
“Tại sao em đi taxi đến đây, người có bằng lái xe mà ngay đến cả một chiếc xe còn không có, em không thấy rất buồn cười à?” Ưng Kỳ bĩu môi, “Nếu em thiếu tiền có thể nói với anh, anh mua cho em một chiếc xe được không?”
Ưng Lê sửa sang lại áo khoác ngoài màu đen trên người, đối với lời nói của Ưng Kỳ coi như không nghe không thấy.
“Chắc ba mẹ đã đến rồi, chúng ta mau đi đến đó đi.” Cô thản nhiên nói.
Ưng Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của em gái nhà mình thì tránh không được than thầm mấy câu trong lòng, em gái anh cái gì cũng tốt, chỉ là có làm thế nào cũng không chịu nghe lời anh nói……
Đến trước mộ của ông nội, Ưng Lê cầm bó hoa đã mua đặt nhẹ ở một bên, thuận tiện nghe Ngu Uyển Thục nói về cô và Ưng Kỳ cho ông nội nghe, năm nào cũng thế không hề thấy phiền.
“Hai đứa nhỏ lớn lên rất tốt, cũng rất ngoan……”
Ưng Thanh Vân ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: “Triều Tiên Cư rất ổn, ba không cần phải lo.”
“Nhưng Ưng Kỳ đã 28 tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng.” Ngu Uyển Thục không vừa lòng tố cáo.
Hằng năm trong ngày giỗ của ông nội luôn có tiết mục thúc giục Ưng Kỳ kết hôn, nhìn đã thấy chán, anh ta không biết phải làm sao: “Ông nội đâu thể giúp con tìm bạn gái, mẹ à, mẹ đừng mỗi lần gặp lại nói một câu gợi ra.”
Ngu Uyển Thục quay sang liếc mắt nhìn con trai.
Ưng Lê đứng ở một bên thấy vô cùng vui vẻ, có Ưng Kỳ chắn ở phía trước, tạm thời mấy chuyện như kết hôn này sẽ không đến phiên của cô.
***
Đến trưa, cả nhà ở cùng một chỗ ăn cơm cùng nhau, do Ưng Thanh Vân tự mình nấu cơm, Ưng Kỳ ở bên cạnh hỗ trợ.
Tổ tiên của nhà họ Ưng từng làm đầu bếp ở trong hoàng cung, các công thức nấu ăn được truyền lại cho con cháu đời sau kế thừa qua nhiều thế hệ, ông nội Ưng Lê cũng bởi vì vậy mà mở Triều Tiên Cư – nơi có đồ ăn Trung Quốc nổi tiếng cả nước.
Các món ăn ở Triều Tiên Cư rất đa dạng, có những món đặc biệt trở thành độc nhất vô nhị, thực đơn mỗi ngày khác nhau. Hơn nữa cảnh vật xung quanh Triều Tiên Cư rất đẹp, rất có phong cách cổ xưa, giới thượng lưu ở Tân Thành thường xuyên đến đây ăn cơm.
Sau này Ưng Kỳ tiếp quản Triều Tiên Cư, mang nơi đây trở thành một thương hiệu cao cấp, mở rộng thêm nhiều nghiệp vụ khác. Ưng Thanh Vân thường nói Ưng Kỳ nấu ăn rất ngon, tuy nhiên Ưng Kỳ còn có cả đầu óc kinh doanh.
Hai người đàn ông nấu cơm, Ngu Uyển Thục và Ưng Lê ngồi bên của sổ sát đất uống trà nói chuyện phiếm.
“Di vật còn lại ở nhà cũ Định Hải đã được chuyển đến đây, chỉ lấy lại những thứ gì đó quan trọng, còn đâu đã bỏ đi.”
Ưng Lê gật gật đầu, nhà cũ Định Hải là nơi ở trước kia của ông bà nội, đáng tiếc trước khi cô sinh ra thì ông bà đã mất, cô mới chỉ đến đó một lần. Hai ông bà đi rồi, gia đình không có ý định phá bỏ nhà cũ, nhưng không ngờ gặp phải kế hoạch quy hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác, cho nên chỉ cần mang một số thứ quan trọng nào đó về Tân Thành.
Ngu Uyển Thục uống ngụm trà nóng, ánh mắt liếc nhìn về hướng Ưng Lê, thầm nghĩ con gái nhà mình chỗ nào cũng tốt, thế mà không có người đàn ông nào theo đuổi, việc này bà không tin lắm.
Bà mở miệng nói bóng gió mấy câu: “Con còn nhớ dì Trương từng bế con khi còn nhỏ không? Nghe nói mấy ngày hôm trước con gái dì ấy vừa kết hôn, lễ cưới được tổ chức rất long trọng. Từ sau khi con gái kết hôn xong, thắt lưng dì ấy không đau, chân không nhức, cái gì cũng muốn ăn.”
“……” Ưng Lê cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không uống trà, không thì đã phun cả một ngụm ra rồi.
“Gần đây mẹ con cảm thấy cơ thể có hơi mệt…..Không biết…..”
Ưng Lê dầu muối không ăn: “Bảo ba con nấu cho mẹ một nồi canh gà đen hầm cách thủy với thuốc bắc để ăn nhé, đúng lúc bồi bổ sức khỏe.”
“Con không thể hiểu tâm ý của mẹ mình ư!” Ngu Uyển Thục ấm ức nhìn cô.
Ưng Lê đỡ trán, mang Ưng Kỳ ra làm bia chắn: “Anh con còn chưa kết hôn đâu, tại sao mẹ nghĩ đến con rồi. Còn nữa trước kia con từng nói cho dù con kết hôn cũng sẽ không tổ chức hôn lễ, vừa rườm rà vừa mệt.”
“Còn nói đến hôn lễ cơ à, ngay cả bóng dáng một người đàn ông còn chưa thấy đâu.” Ngu Uyển Thục than thở.
Ưng Lê có cảm giác mình bị xúc phạm, mím môi: “Con có đàn ông hay không chẳng nhẽ để mẹ biết.”
Tuy không có thật nhưng cô phải cương quyết nói có, tóm lại là không thể để mất hết mặt mũi.
Ánh mắt Ngu Uyển Thục sáng ngời trong tức khắc, nhưng ngay sau đó mang theo sự nghi ngờ: “Thật không?”
Nghe thấy tiếng Ưng Kỳ gọi đến ăn cơm, Ưng Lê thấy mình như được cứu, không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Ngu Uyển Thục, chạy nhanh đi trốn mẹ.
Sau khi ăn xong, Ưng Lê không ở lại nhà lâu hơn, ngồi xe Ưng Kỳ đi về.
“Em hy vọng anh kết hôn muộn chút.” Ưng Lê ngồi trên xe mở miệng.
Đương nhiên Ưng Kỳ hiểu được ý của cô em, nhướn mi mỉm cười nói: “Không biết chừng qua hai ngày nữa anh sẽ kết hôn, đến lúc đó em tính sao?”
Ưng Lê đang suy nghĩ thật, nếu tình huống đó xảy ra thì cô chỉ còn cách đi khỏi Tân Thành, rồi đến mấy ngày lễ, Tết mới quay về một lần, tránh cho cả hai lỗ tai và tâm hồn cùng nhau chịu khổ.
***
Ngày thứ hai, bầu trời lâu rồi mới trong.
Nhã Ngự Hiên là cửa hàng đồ sứ nổi tiếng ở Tân Thành, nơi đó mới nhập về một lô sứ Nhữ* mới. Ông chủ cửa hàng gọi điện đến nói kiểu dáng và tỉ lệ đều tốt lắm, Ưng Lê chuẩn bị đến đó mua ít bộ đồ đựng món ăn, đợi đến khi nào livestream sẽ dùng đến.
(*) Gốm Nhữ Diêu hay còn gọi là gốm “Ru”, là một trong năm loại gốm nổi tiếng nhất nhà Tống, ngày nay thuộc một vùng thôn Thanh Lương Tự, huyện Bảo Phong, tỉnh Hà Nam, thời Tống thuộc vùng Nhữ Châu, tên gọi sứ Nhữ cũng bắt nguồn từ đó. Đồ sứ Nhữ diêu ngoài nung sứ xanh, còn được nung bằng sứ đen, sứ tương và sứ men Quân, trong đó sứ xanh là tinh xảo đẹp mắt nhất.
Sau khi Ưng Lê tốt nghiệp nhất thời nổi hứng đi làm blogger ẩm thực, không ngờ qua một năm fan của cô đã đột phá 3 triệu fan, một tuần cô sẽ livestream một lần, mỗi lần phát trực tiếp đều có rất nhiều fan hâm mộ vào chờ đợi để xem.
Các loại món ăn ở trong tay cô sẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất, kỹ năng lưu loát sạch sẽ, chưa bao giờ cô lặp lại các món, chính vì điều này đã giúp cô càng trở nên nổi tiếng hơn, đương nhiên khuôn mặt xinh đẹp khi xuất hiện trước ống kính là điểm cộng.
Ưng Lê không thích lái xe, những lúc đi làm là do trợ lý Lộ Triều của cô đến lái.
Lộ Triều là đàn em học khóa dưới ở trường cấp ba của cô, trước mắt là sinh viên năm ba, ngày thường rất thích việc quay chụp video, chủ động nhận công việc cameraman kiêm trợ lý của Ưng Lê, coi như là kiếm thêm khoản thu nhập vào ngày thứ bảy cuối tuần.
“Chị!” Lộ Triều chào hỏi khi thấy Ưng Lê đi ra.
Cậu cao 1m84, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng, người như tên, trong người luôn mang tinh thần phấn chấn bồng bột.
Ưng Lê lên xe, cười nói: “Chị nhớ là em vừa mới khai giảng không lâu đúng không, chắc là có nhiều việc cần làm lắm, hôm nay để tự chị đi không sao đâu.”
Lộ Triều khởi động xe trả lời lại: “Hôm nay không có tiết, với lại không phải chị không thích lái xe à, đến lúc đó có nhiều đồ chén đĩa thế nếu không để cận thận va chạm vào nhau nứt vỡ thì không tốt.”
Ưng Lê đành tùy cậu, có người đưa đương nhiên sẽ thoải mái hơn.
Ông chủ Nhã Ngự Hiên biết hôm nay cô đến nên đã chờ từ sáng sớm. Ưng Lê là khách hàng của ông thì không nói, quan trọng là khi cô livestream biết đâu có thể giúp làm tuyên truyền quảng cáo, đương nhiên không thể chậm trễ.
Ưng Lê rất thích mua những đồ vật linh tinh nổi tiếng, lần này cô chọn lấy gần hết các bộ đồ ăn bằng sứ Nhữ.
Ông chủ rất hài lòng, giảm 20% cho Ưng Lê, xem như đôi bên hợp tác cùng có lợi.
Tất nhiên Ưng Lê thấy vui vẻ, nói lời cảm ơn với ông chủ tiện thể cười nói về chuyện sau này có thể tiếp tục hợp tác.
Lộ Triều cầm sứ Nhữ đặt thật nhẹ nhàng và cẩn thận vào trong xe, lúc Ưng Lê đi ra ngoài thì cậu đã cất xong hết.
“Chị, bây giờ chúng ta đi về ạ?”
Ưng Lê nhìn cậu cong môi cười: “Chị muốn đi dạo, em muốn đi cùng không?”
Lộ Triều lắc đầu: “Chút nữa em còn có việc phải làm, không thể đi dạo với chị được.”
“Vậy được, em giúp chị mang hết mấy món đồ này để vào phòng làm việc.” Ưng Lê dặn dò xong thì đi về hướng mấy trung tâm nhỏ cách đấy không xa.
Cô nghe nói hôm nay Ưng Kỳ sẽ đến gần nơi này để bàn chuyện làm ăn, có khi cô được ăn ké một bữa cơm đó.
***
Ưng Lê đi dạo một vòng xung quang, còn chưa đến dưới trung tâm đã thấy một người phụ nữ đi ra từ bên đó, mặc váy màu đỏ, tóc quăn gợn sóng to, trên mặt trang điểm đậm.
Sắc mặt cô đông cứng, chân ở dưới di chuyển, quay cả người lại.
Tuy khoảng cách có hơi xa nhưng Ưng Lê vẫn nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia, cũng làm cho cô nghĩ đến mấy chuyện không tốt đẹp gì.
Thấy người phụ nữ kia đang đi về hướng mình đang đứng, Ưng Lê nhanh chân chạy đi, trên mặt thể hiện rõ sự tránh né.
Mấy ngày thường ở ngã tư đường có rất nhiều xe taxi, không biết tại sao hôm nay khống có lấy một chiếc xe trống nào, có xuất hiện cũng là xe đã có khách.
Trong lúc Ưng Lê đang thấy lo lắng, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy chiếc xe Maybach màu đen dừng ở phía trước, cô đánh mắt nhìn sang biển số xe, là biển số xe của Ưng Kỳ, không sai.
Ngay lập tức, Ưng Lê tăng tốc bước từng bước lớn, chạy chậm đến bên cạnh chiếc Maybach màu đen.
Cô giơ tay nắm cửa ở ghế sau, không ngờ cửa xe mở ra luôn, Ưng Lê không kịp suy nghĩ, mắt thấy người phụ nữ kia đang đến đây nên ngồi vào luôn.
“May mà lúc anh mình dừng xe không khóa cửa.” Ưng Lê hơi khom người thầm may mắn.
Một lát sau, cô quay qua ngoài cửa xe nhìn lại, thấy người phụ nữ kia đã rời đi thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này tiếng lật trang giấy rõ ràng vang vọng ở từng ngóc ngách trong xe, như thể người bên trong cố ý tạo ra.
Ưng Lê ngồi thẳng dậy ngẩng đầu, nhưng đập vào mắt cô ở chỗ ngồi đó là khuôn mặt xa lạ không có tý điểm nào giống với Ưng Kỳ.
Cô giật cả mình: “Anh tôi đâu…..”
Tập văn kiện để trên chân người đàn ông, người đó hơi nhíu mi nhìn cô, suýt cướp luôn cả hô hấp của Ưng Lê.
Ánh mắt cô dịch xuống dưới, đúng lúc nhìn thấy nốt ruồi trên ngón áp út bên tay trái của người đàn ông, cô giật mình nhận ra khuôn mặt trước mắt này là Úc Tranh, người đứng đầu tập đoàn Quân Diệu oai phòng lẫm liệt trên thương trường suốt mấy năm qua.
Khuôn mặt anh tuấn thâm sâu mang theo sự sắc bén, xương lông mày có uy lực, đôi mắt đào hoa trong veo, sâu thẳm không chút gợn sóng rất phù hợp với ánh mắt thản nhiên như không của anh, như kiểu có thể nhìn rõ bên trong tâm hồn của một người bình thường.
“Đây không phải là xe của anh tôi?” Ưng Lê hỏi một câu.
Cô đã nhìn từ xe đến biển số xe để xác nhận, trừ khi là cô nhìn nhầm cái gì rồi, nhưng tuyệt đối không có khả năng đó.
Úc Trang dù bận nhưng vẫn ung dung: “Vậy cô nghĩ xem tại sao tôi ngồi ở trong xe của anh cô?”
“Có thể là mấy người đang nói chuyện làm ăn……” Đây là lý do duy nhất mà Ưng Lê có thể nghĩ ra, dù sao thì Triều Tiên Cư từng hợp tác với tập đoàn Quân Diệu.
Úc Tranh nhíu mày: “Nếu giống như cô nói là đang bàn chuyện công việc, thế anh cô đâu?”
Ưng Lê dịch chuyển cơ thể cứng ngắc của mình hai lần, lúc này cô mới có tầm nhìn rộng quan sát cách bày trí ở bên trong, mọi thứ đồ dùng để ở trong này hoàn toàn khác biệt. Cho dù Ưng Kỳ có thay đổi một chiếc xe khiêm tốn trầm ổn khác thì ở trong xe vẫn sẽ trang hoàng như trước, mà trong chiếc xe này không có lấy một đồ dư thừa nào khác.
Sự sắc bén trên khuôn mặt của Úc Tranh hóa thành ý cười: “Cô Ưng, mời cô giải thích xem tại sao cô lại ở trên xe tôi.
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Ưng Lê: Tôi nói đó chỉ là hiểu lầm, Úc tổng anh tin không?
Hiện giờ mỗi câu đều là cái flag!
—————
Ảnh minh họa sứ Nhữ