Trong phòng tập yên tĩnh.
Thẩm Tầm Lam cố gắng đè nén cảm xúc, trước đó cô luôn thấy mình dù trong sự nghiệp hay tình yêu đều rất thất bại, đủ mọi suy nghĩ linh tinh phức tạp chiếm cứ đầu cô, khiến cô rất khó chịu.
Cô chưa từng nói cho ai nghe về những suy nghĩ đó, nhưng Ưng Kỳ dễ dàng nhận ra những thứ đó, nên càng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Anh coi như chưa biết gì, cũng không không nghe không thấy.” Ưng Kỳ mím môi, rồi nghiêng người mình đưa bả vai sát qua.
Thẩm Tầm Lam nhìn bóng lưng anh, mím môi do dự.
Cuối cùng cô vẫn chậm rãi lại gần dựa vào.
Bả vai sau lưng rộng lớn mang lại cảm giác an toàn, rất ấm áp. Thẩm Tầm Lam lẳng lặng dựa vào, cảm xúc tiêu cực giảm bớt đi nhanh chóng.
Mà Ưng Kỳ vô cùng giữ lời, không dám liếc mắt nhìn về chỗ cô dù chỉ một cái, chuyên tâm làm công cụ bằng người.
“Ưng Kỳ.” Thẩm Tầm Lam nhắm mắt nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ưng Kỳ khẽ đáp lại: “Ừ.”
“Tôi ghét anh.”
Cả người Ưng Kỳ cứng ngắc, mím môi trả lời: “Anh biết.”
“Tôi ghét cả bản thân mình.” Thẩm Tầm Lam mở mắt, giọng điệu nén giận, “Bởi vì tôi phát hiện vậy mà tôi còn thích anh.”
Vẻ mặt Ưng Kỳ ngạc nhiên nhưng rồi niềm vui sướng sâu trong lồng ngực như muốn bộc phát, anh cong môi cố nén niềm vui sướng này lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đau đớn ở cổ chân của Thẩm Tầm Lam từ từ biến mất, cô khôi phục sự bình tĩnh, rời khỏi bả vai Ưng Kỳ.
“Cổ chân tôi không đau nữa.” Tiếng Thẩm Tầm Lam trong trẻo lạnh lùng, “Anh đi đi.”
Ưng Kỳ cười khổ, anh tình nguyện vui vẻ chịu đựng với kiểu qua cầu rút ván này của cô.
Thẩm Tầm Lam bước nhanh quay lại phòng thay quần áo để thay đồ, mãi đến khi không nhìn thấy bóng người Ưng Kỳ cô mới ngồi trên ghế thở phào.
Nhưng ngay sau đó cô lại bắt đầu thấy ảo não, không hiểu tại sao mình lại nói ra mấy lời nói đó. Nhưng khi nhớ lại những gì Ưng Kỳ nói khi nãy và cả bả vai dày rộng của anh, cô không nhịn được bắt đầu thấy động lòng.
***
Cô vừa ra bên ngoài, Ưng Kỳ đứng lên, vẻ mặt thận trọng lộ vẻ dè dặt cẩn thận: “Em muốn về nhà không, anh đưa em về.”
Thẩm Tầm Lam đứng im không động, nhíu lông mày.
Ưng Kỳ tưởng rằng mình lại nói sai gì rồi, vội vàng giải thích: “Nếu em không thích…..”
Lúc này Thẩm Tầm Lam đã đến bên cạnh xe anh, giọng điệu nhạt nhẽo: “Không đi sao?”
Ưng Kỳ sửng sốt mất một giây mới phản ứng lại những lời và động tác này của Thẩm Tầm Lam là có ý gì, anh vui mừng nhìn cô, chân tay luống cuống gật đầu: “Tất nhiên đi rồi!!”
Anh tự mình đi đến ghế lái phụ mở cửa xe giúp cô, để cô ngồi vào trong xe xong mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lúc quay lại ghế lái, Ưng Kỳ vẫn không thể che dấu được niềm vui xuất hiện trên mặt.
Tuy rằng sắc mặt Thẩm Tầm Lam bình tĩnh, nhưng trong lòng cô còn đang lo lắng căng thẳng.
Bên trong xe im lặng, không người nào mở miệng nói chuyện trước, nhưng nó lại hài hòa đến lạ thường.
Qua một lúc, Thẩm Tầm Lam mới phát hiện tốc độ xe đi rất chậm: “Sao anh lái xe chậm thế?”
Tâm tư nhỏ của Ưng Kỳ bị cô phát hiện, nhưng mặt không đổi sắc giải thích: “Kẹt xe.”
Thẩm Tầm Lam nhìn đường cái phía trước thông thoáng, làm gì có dấu vết kẹt xe, liếc mắt nhìn Ưng Kỳ: “Không phải anh đang cố ý đấy chứ?”
Ưng Kỳ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Làm gì có chuyện đó, lái chậm một chút mới an toàn.”
Thẩm Tầm Lam híp mắt, tuyệt đối không tin mấy lời nói bậy linh tinh của anh: “Nếu anh cứ lái chậm như thế thì dừng xe ngay ở phía trước, tôi gọi xe taxi về nhà.”
Cô vừa dứt lời, Ưng Kỳ tăng tốc độ.
Thẩm Tầm Lam nhìn sắc mặt anh buồn bực, quay mặt về hướng cửa kính xe bên kia trộm cong môi cười.
Xe đi đến ngoài biệt thự, Ưng Kỳ chỉ thấy lộ trình này quá ngắn, thậm chí anh hy vọng mãi sẽ không đến được điểm đến.
Thẩm Tầm Lam nói cảm ơn xong cởi dây an toàn xuống xe, Ưng Kỳ muốn giữ cô lại, mấp máy môi không biết muốn nói gì.
Trong lòng bồn chồn lo lắng, cuối cùng gọi Thẩm Tầm Lam lại nói: “Ngày mai em có rảnh không? Muốn đến Triều Tiên Cư ăn cơm không? Triều Tiên Cư mới cho ra món ăn mới, hương vị rất ngon.”
Thẩm Tầm Lam tạm dừng lại, có vẻ đang suy nghĩ về ý kiến này.
Ưng Kỳ không dám thở mạnh, im lặng chờ câu trả lời của Thẩm Tầm Lam.
“Được.” Một chữ thốt ra nhẹ nhàng thoải mái.
Ưng Kỳ cười mỉm vui mừng như đàm phán thành công hạng mục lớn có giá trị đến mấy triệu.
***
Ngày hôm sau, Ưng Kỳ thức dậy còn cố gắng chăm chút bề ngoài về cách ăn mặc. Tuy nói hôm nay Thẩm Tầm Lam đến đây ăn cơm, nhưng tốt xấu gì cũng coi như một nửa giống hẹn hò, đương nhiên anh phải thể hiện ra một mặt tốt nhất để cô thấy.
Đến Triều Tiên Cư, Ưng Kỳ vội vàng đi đến trước bàn lễ tân hỏi: “Cô Thẩm có đến đây không?”
Nhân viên lễ tân gật gật đầu, có vẻ muốn nói lại thôi.
Ưng Kỳ không để ý đến biểu cảm của nhân viên, chỉ nghĩ rằng Thẩm Tầm Lam đã đến đây nên anh chạy nhanh đến phòng riêng để gặp được cô.
Đến phòng bao đã hẹn trước, anh mới đẩy cửa ra, nụ cười tươi rói trên mặt dần dần biến mất.
Qúy Nghiên là người đầu tiên nhìn Ưng Kỳ, phất phất tay: “Anh Ưng Kỳ!!”
Ưng Lê ở cạnh chắc hẳn đoán ra được mấy phần, nghẹn cười nói: “Anh, khéo ghê nhỉ.”
Ánh mắt Ưng Kỳ rơi vào trên người Thẩm Tầm Lam ngồi một bên, cô cười nhẹ, nhìn cô như một con hồ ly nhỏ xấu xa.
Thẩm Tầm Lam không cho Ưng Kỳ một ánh mắt nào, vô cùng bình tĩnh mở thực đơn ra: “Chúng ta bắt đầu gọi món ăn đi.”
Ưng Kỳ buồn bực ngồi xuống, cuộn hẹn hò trong ảo tưởng biến thành buổi gặp mặt, bảo anh vui thế nào được.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Ưng Lê nhìn sắc mặt Ưng Kỳ sa sút, cố ý nói đùa: “Anh, nhìn mặt anh ỉu xìu kiểu gì đấy, anh không chào đón em vậy sao?”
“Rất hoan nghênh.” Ưng Kỳ trả lời cứng ngắc.
Qúy Nghiên che miệng cười trộm: “Nhìn không thấy hoan nghênh ở chỗ nào.”
Ưng Lê và cô ấy kẻ xướng người họa: “Mình cũng không thấy đâu, thiếu mỗi việc viết mấy chữ đi nhanh đi ở trên mặt.”
Ánh mắt Quý Nghiên di chuyển qua lại liên tục giữa Ưng Kỳ và Thẩm Tầm Lam, cười nói: “Em và Lê Lê ăn xong sẽ đi ngay, đảm bảo sẽ không làm chậm trễ việc của hai người.”
Thẩm Tầm Lam bị trêu đến ngượng, đỏ mặt oán trách: “Không được nói lung tung.”
Cô tìm Ưng Lê và Qúy Nghiên đến đây vì có ý định muốn trêu Ưng Kỳ, nhưng cô không muốn cục diện xoay ngược trở lại, ngay cả đến cô cũng bị mang ra nói đùa.
Thẩm Tầm Lam cảm thấy quyết định này của mình là một sai lầm, bữa cơm này ăn trong sự xấu hổ, vì cô luôn bị ba ánh mắt nhìn chằm chằm, thiệt tình không thể chịu nổi.
“Có thể vì bữa cơm này được ăn miễn phí, mình ăn thấy ngon miệng hơn hẳn.” Qúy Nghiên cười hì hì, “Cảm ơn chị Thẩm, nhờ dính được chút hào quang từ chị mà em có vinh dự được ăn thử món ăn mới của Triều Tiên Cư.”
“Mình cũng mới biết chuyện có món ăn mới đấy, có thể thấy được anh mình giấu đủ kỹ.” Ưng Lê nghịch ngợm nháy nháy mắt, “Đúng là phải cảm ơn chị Thẩm.”
Thẩm Tầm Lam & Ưng Kỳ: “…….”
***
Cơm nước xong xuôi, Ưng Lê và Qúy Nghiên thức thời rời đi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Bầu không khí náo nhiệt biến mất, trong phòng bỗng yên tĩnh trở lại.
Thẩm Tầm Lam mím môi, có hơi mất tự nhiên.
“Anh cứ nghĩ chỉ có mỗi hai người chúng ta.” Ưng Kỳ mở miệng nói trước, giọng điệu tủi hờn: “Sao em còn gọi hai đứa nó đến đây?”
Thẩm Tầm Lam cố làm ra vẻ kiểu cách: “Tôi chưa từng nói chỉ có hai người chúng ta.”
“……” Ưng Kỳ quyết định đổi đề tài, “Món ăn mới ăn ngon không? Nếu em thích thì sau này chỉ cần đến đây sẽ ăn được, để anh bảo nhân viên giữ lại phòng này cho riêng em.”
Thẩm Tầm Lam nghĩ đến trước kia Ưng Kỳ bảo cô đừng đến Triều Tiên Cư nữa, cố ý tức giận: “Không dám đến, miễn cho người nào đó bảo tôi mau mau rời đi.”
Ưng Kỳ nghe xong mấy lời này, rất muốn quay lại khoảng thời gian đó tát vào miệng mình mấy cái, nói linh nói tinh để lại mầm mống tai họa, bây giờ phải nhận lại tất cả.
“Anh sai rồi.” Tốc độ nhận sai của anh rất nhanh, “Anh không nên nói hươu nói vượn, nếu em thấy tức giận có thể đánh anh cho hả giận, đánh thế nào cũng được.”
Thẩm Tầm Lam: “……”