*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nhìn Úc Tranh xuất hiện ở trước mặt, tim Ưng Lê đập mạnh mấy cái.
Thế cho nên cô đã quên béng sự tồn tại của Đinh Vũ Linh, hoàn toàn không nghe được cô ta đang nói gì.
Đinh Vũ Linh thấy Úc Tranh thì mắt sáng rực lên, trong khoảng một thời gian ngắn không thể di chuyển sang chỗ khác.
Úc Tranh mở ô che trên đầu Ưng Lê, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Ưng Lê gật nhẹ đầu, cô không muốn đứng ở chỗ này lâu thêm, miễn cho Đinh Vũ Linh cứ oang oang nói không ngừng.
Hai người sánh vai đi vào trong màn mưa, Úc Tranh ôm hờ eo Ưng Lê, nghiêng ô sang bên cô.
“Chờ chút đã!” Đinh Vũ Linh vội vàng lên tiếng gọi hai người lại, “Anh có biết vợ chưa cưới của mình có bạn trai cũ không?”
Ưng Lê quay đầu, cau mày nhìn Đinh Vũ Linh: “Cô từ Đại Thanh đến đây à?”
Úc Tranh ngẩng đầu: “So với bất kì người nào khác tôi hiểu cô ấy hơn ai hết, cô có thể đi nói với kẻ gọi là bạn trai cũ kia, nếu để tôi gặp mặt tôi sẽ không khách khí với anh ta đâu, vì dù thế nào kẻ làm ra mấy chuyện như ngoại tình thì là loại người trơ trẽn, cặn bã.”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Đinh Vũ Linh, để cho cô ta cảm nhận được như có khí lạnh xuyên thấu từ lòng bàn chân lên trên, cả người run bần bật.
Vào trong xe, Ưng Lê lén lút liếc mắt nhìn Úc Tranh mấy lần, có chuyện muốn nói lại thôi.
“Cô muốn nói gì?” Úc Tranh cười hỏi.
Ưng Lê mím môi: “Thật ra cái người bạn trai cũ kia tôi quen lúc học đại học, nhưng ngay ngày hôm sau sau khi ở bên nhau anh ta đã ngoại tình, tôi cũng dứt khoát chia tay.”
Cô không biết tại sao mình phải giải thích chuyện này với Úc Tranh.
“Ngày hôm sau?” Úc Tranh nhướn mày, đối với tốc độ này có hơi ngạc nhiên.
Ưng Lê nhớ đến chuyện này còn tức giận: “Tuy là lúc ấy tôi đồng ý qua lại vì thấy dáng vẻ anh ta đẹp trai, nhưng không cần thiết ngay hôm sau đã ngoại tình, có thể đưa ra yêu cầu chia tay trước đúng không?”
Úc Tranh hơi nhíu mi, nắm được mấy từ mấu chốt: “Dáng vẻ đẹp trai?”
“Chắc phải level hotboy, đúng là rất được.” Ưng Lê thấy lúc đó là do mình còn trẻ không biết suy nghĩ, cứ nghĩ người đàn ông có làn da đẹp thì rất tốt, kết quả đều là giả, người ta chỉ nghĩ làm sao để trở nên nổi bật, làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn.
Úc Tranh cười khẽ: “Mắt nhìn người của cô đúng là kém thật.”
“…….” Ưng Lê thở dài, “Tôi không phủ nhận lời này của anh.”
“Không sao, sau này sẽ tốt lên.” Úc Tranh cười an ủi cô.
Ưng Lê không tiếp tục rối rắm ở chuyện này nữa, cô nhìn Úc Tranh hỏi: “Không phải anh nói tìm tôi có việc muốn thương lượng à? Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện hay sao?”
“Nói chuyện trên đường đưa cô về là đủ.” Úc Tranh cười cười, “Hôm nay tôi đến bệnh viện điều dưỡng đã nói cho mẹ tôi nghe về chuyện của chúng ta, bà ấy rất muốn gặp cô nên bảo tôi tìm thời gian thích hợp đưa cô đến đó.”
“Được.” Ưng Lê đồng ý luôn, “Chỉ cần anh nói thời gian cho tôi biết, tôi cam đoan sẽ làm việc ổn thỏa cho anh.”
***
Ngày hôm sau, Úc Tranh gọi điện thoại đến hẹn ngày chủ nhật sẽ đến thăm Thư Nhược Tình.
Tuy Úc Tranh nói không cần mang theo đồ gì nhưng Ưng Lê cảm thấy nếu mà đi tay không thì không hay lắm, cô muốn hỏi mẹ anh thích ăn gì.
“Mẹ tôi thích ăn đồ ngọt.”
Ưng Lê nghe được đáp án thì thấy tự tin mười phần, đây chính là sở trường tuyệt nhất của cô.
Livestream ngày thứ bảy.
Sau màn giới thiệu trước máy ảnh, Ưng Lê mang nguyên liệu đã chuẩn bị tốt bày ra trước mắt.
“Món hôm nay mình làm là bánh pha lê hạt sen.” Ưng Lê vừa xắn tay áo vừa nói, “Cách làm bánh pha lê hạt sen rất đơn giản, ai cũng có thể học được, hương vị trong veo, người thích ăn đồ ăn ngọt có thể làm để ăn thử.”
[Lại là kiểu nhìn qua tưởng làm được mà thực chất là không làm nổi…….]
[Tôi sẽ xem…..]
[Bỏ đi, tôi liếm nhan sắc]
Ưng Lê chuyên tâm làm bánh, đột nhiên xuất hiện mấy bình luận không hay trong sóng comment.
[Cái gì mà bánh pha lê hạt sen, làm ra xong có thể ăn không]
[Rõ ràng dựa vào mặt, ở đây giả bộ gì chứ]
[Không hiểu sao có nhiều fan thế, khó nhìn chết đi được]
[Nhìn động tác đã thấy không thành thạo, tạm thời đi học đi]
Ưng Lê không nhìn các comment, nhưng các fan khác phát hiện có gì đó không thích hợp.
[Hôm nay livestream có loài mới nào trà trộn vào đấy?]
[??? Giang Tinh* dùng bàn phím nấu cơm chứ ai]
(*) Ngôn ngữ mạng bên Trung, chỉ những người hay đi ngược với số động trong khi tranh cãi/tranh luận
Đến lúc Ưng Lê làm xong bánh pha lê hạt sen vẫn có mấy cái comment không tốt lành gì xuất hiện trong sóng comment, cô nhìn thấy thì coi như không biết. Livestream một thời gian lâu rồi, có sóng gió nào mà cô chưa từng gặp.
Sau khi kết thúc thời gian phát trực tiếp, Lộ Triều tắt camera, cũng để ý đến hỏi Ưng Lê mấy cái comment khiêu khích trong lúc livestream.
“Không sao đâu, mấy cái comment thôi mà.” Lúc mà cô mới bắt đầu công việc này đã bị nghi ngờ còn nhiều hơn thế này, mấy cái comment này cũng giống khi đó thôi, không đáng để cho cô hao tâm tổn sức.
Lộ Triều ngửi thấy mùi thơm của bánh, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng: “Chị, bánh này thuộc về em phải không?”
Ưng Lê dùng đũa gắp hai cái cho vào bát đưa cho cậu, cười: “Em nếm thử mẻ mới đi, còn những cái khác chị phải gói lại mang đi tặng.”
Bởi vậy, Lộ Triều thở dài than ngắn một lúc lâu.
Mang mỗi bánh pha lê hạt sen đi tặng đúng ra quá keo kiệt, cô tranh thủ trong thời gian nghỉ ngơi buổi tối làm thêm mấy loại bánh ngọt khác, chuẩn bị ngay mai để vào cặp lồng mang đến gặp mẹ Úc Tranh.
***
Buổi sáng hôm sau.
Ưng Lê tắt chuông đồng hồ báo thức kêu, nhanh chóng rời giường.
Cô đã nhận được tin nhắn của Úc Tranh bảo cô cứ từ từ chuẩn bị không cần gấp gáp, nhưng cô vẫn có phần luống cuống tay chân ngồi dậy.
Nói gì thì nói đây là lần đầu tiên cô làm mấy việc như đi gặp ba mẹ nhà trai, kiểu gì cũng phải chuẩn bị và làm cho thật tốt.
Khi Úc Tranh đến cửa nhà Ưng Lê, anh không có ý định thúc giục cô nhưng không nghĩ đến xe mới dừng hai phút đã thấy Ưng Lê ra đến nơi.
Cô đội chiếc mũ beret màu hồng, hơi uốn đuôi tóc ở thả sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, có cảm giác dễ thương hơn khác hẳn những ngày thường.
Úc Tranh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, rồi nhanh chóng che giấu sự chấn động ở trong mắt.
Thấy cô mang theo hộp đồ ăn, Úc Tranh đoán: “Làm cho mẹ tôi hả?”
Ưng Lê gật đầu: “Anh nói dì thích ăn đồ ngọt nên tôi làm mấy loại bánh, chắc chắn có vị rất ngon.”
“Để cho tôi nếm thử trước đi.” Úc Tranh cười giơ tay.
Ưng Lê vội vàng giấu cặp lồng để đồ ăn ra sau lưng, từ chối: “Như vậy sao được, cái này là làm cho dì.”
Úc Tranh thở dài rút tay lại: “Không phải cô nói sẽ làm đồ ăn ngon cho tôi ư?”
Ưng Lê giật mình, lúc đó cô nghĩ Úc Tranh chỉ nói giỡn, không ngờ anh vẫn nhớ và coi nó là thật.
Úc Tranh mím môi cười cười, mở cửa ghế phó lái: “Vừa nãy tôi nói đùa thôi, lên xe đi.”
Ưng Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ôm đồ ăn ngồi trên xe.
Hai người xuất phát, trong xe hơi im ắng.
Ưng Lê không thích bầu không khí kiểu này, tìm đề tài nói chuyện phiếm với Úc Tranh: “Trạng thái hôm nay của dì thế nào?”
“Đã gọi điện nói trước với bên bệnh viện, chắc là biết được hôm nay tôi đưa cô đến nên từ sáng sớm bà ấy đã rất mong chờ.” Úc Tranh cười khẽ, “Cô đừng quá căng thẳng, mẹ tôi rất hòa thuận, không cần phí tâm tư quá nhiều.”
Ưng Lê ôm cặp lồng, những hồi hộp lo lắng trong lòng bởi vì những lời này của Úc Tranh mà vơi bớt đi.
Đến bệnh viện an dưỡng Tây Giang, Ưng Lê ôm đồ ăn xuống xe, có điều chưa đi được mấy bước đã bị Úc Tranh giơ tay đoạt đi đồ ăn trong ngực, tay cô được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Úc Tranh thấp giọng nói: “Xin lỗi, đóng kịch làm cho hết.”
Ưng Lê kìm nén trái tim như con nai con loạn nhịp, vẻ mặt ‘Anh dũng hi sinh’.
***
Hai người đi thang máy từ tầng trệt lên đến phòng bệnh Thư Nhược Tình, thấy khoảng cách càng ngày càng gần, lòng Ưng Lê lại thấy bồn chồn.
Úc Tranh nhận ra sự bất an của cô, nắm chặt tay cô tỏ ý bảo đừng lo lắng.
Trạng thái hôm nay của Thư Nhược Tình khá tốt, dậy từ sáng sớm, sau đó lập tức chạy đến cửa liếc mắt nhìn, qua được một lúc lại bảo dì Giang kiểm tra xem cách ăn mặc hôm nay của mình có phù hợp không.
Lúc nghe thấy ở cửa có tiếng động, Thư Nhược Tinh vốn đang nói chuyện với dì Giang đã cầm chiếc gương ở bên cạnh lên soi, rồi nhìn ra phía cửa.
Đẩy cửa phòng ra, Úc Tranh nắm tay Ưng Lê đi vào.
Thư Nhược Tình thấy người đến thì mắt sáng ngời hẳn lên, làn da Ưng Lê trắng trẻo, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, rất vừa ý bà.
Ưng Lê liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha, có vài nét giống với Úc Tranh, cho dù sắc mặt nhợt nhạt xanh xao do đang bị bệnh cũng không thể che giấu được khí chất thùy mị.
Cô mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào dì.”
“Cháu là Ưng Lê.” Thư Nhược Tình đi đến nắm tay cô, nhiệt tình kéo cô ngồi xuống ghế, “Dì đã nghe Tiểu Tranh nói qua, nhà họ Ưng và nhà họ Úc trước đây từng qua lại với nhau, có điều không biết chuyện hai đứa được đính hôn từ bé.”
Sau này bà không có để ý đến chuyện của nhà họ Úc, nên không rõ lắm về chuyện hứa hôn từ nhỏ này.
Ưng Lê cười ngọt ngào, tiện thể lấy cặp lồng đựng đồ ăn trong tay Úc Tranh, cô nhìn Thư Nhược Tình nói: “Cháu nghe A Tranh bảo dì thích ăn đồ ngọt, cháu làm một ít bánh, dì ăn xem có hợp khẩu vị không ạ.”
Cô mở từng tầng, mấy chiếc bánh ngọt được làm khéo léo khiến tâm trạng Thư Nhược Tình tốt lên trong nháy mắt.
Bà cầm một miếng bánh màu hồng trắng đan xen nhau, ngửi thấy vị hương trầm, vội vàng hỏi: “Đây là bánh gì?”
“Bánh hoa hồng chín tầng.” Ưng Lê cười trả lời
Thư Nhược Tình cắn một miếng, vừa ngọt vừa trơn, bà cười gật đầu: “Ăn rất ngon.”
Tầng đầu tiên là bánh hoa hồng chín tầng, tầng thứ hai là bánh pha lê hạt sen, bên ngoài trong suốt sáng long lanh làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
“Không hổ là con cháu nhà họ Ưng.” Thư Nhược Tình cười khẽ nói, “Lúc cháu được sinh ra, ông nội Úc Tranh còn bảo dì chuẩn bị lễ vật để mang đến đưa cho nhà họ Ưng, có lẽ là khi đó đã có ý định để cho hai đứa bên nhau, sau này nhiều chuyện rắc rối lộn xộn xảy ra nên bị trì hoãn.”
“Ông nội cháu qua đời sớm, nên nhà cháu vừa mới biết chuyện này cách đây không lâu.” Ưng Lê mím môi nói.
Thư Nhược Tình nhìn vẻ ngoài hai người xứng đôi, cũng yên tâm: “Chắc hẳn hai đứa có duyên.”
Dưới ánh nhìn của Thư Nhược Tình, mặt Ưng Lê xấu hổ nóng bừng, ngượng ngùng cúi thấp đầu.
“Cháu và Tiểu Tranh quen biết nhau thế nào?” Thư Nhược Tình tò mò hỏi, “Người như thằng bé bình thường không thú vị gì hết, dì chưa bao giờ tưởng tượng ra được dáng vẻ khi yêu của nó là dạng gì nữa.”
Trong lòng Ưng Lê thầm nói đến rồi đến rồi, ở nhà cô Úc Tranh là người bị hỏi, đến đây chuyển thành cô bị hỏi.
Bởi vì trước đó đã chuẩn bị rất tốt, lúc này Ưng Lê nói năng vô cùng trôi chảy: “Cháu gặp A Tranh vào ngày mưa to, anh ấy thấy cháu đứng ở ven đường nên tiện đường đưa cháu về nhà.”
“Nó làm thật hả?” Thư Nhược Tình cực kỳ ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ được con trai của mình sẽ đi làm mấy chuyện đó.
Úc Tranh không biết phải làm sao: “Mẹ, rốt cuộc hình tượng của con trong lòng mẹ là gì thế.”
Ưng Lê ở bên cạnh mím môi cười trộm.
***
Ba người ngồi nói chuyện cùng nhau rất lâu, vì thời tiết hôm nay rất đẹp, Úc Tranh và Ưng Lê còn muốn đẩy Thư Nhược Tình đi ra ngoài phơi nắng.
Đến gần trưa, bà ăn chút đồ ăn qua loa xong cũng đến giờ ngủ trưa, Úc Tranh và Ưng Lê không quấy rầy nữa, chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, Thư Nhược Tình gắt gao nắm chặt tay Ưng Lê không buông.
Thấy vậy, Ưng Lê viết số điện thoại của mình lên trên giấy đưa cho bà: “Dì ơi, con cho dì số điện thoại của con, có chuyện gì dì có thể gọi cho con.”
Thư Nhược Tình nhìn dãy số này, lập tức nắm chặt tờ giấy trong tay.
“Trên đường về hai đứa nhớ chú ý an toàn.”
Ưng Lê vẫy vẫy tay chào tạm biệt bà, đi theo Úc Tranh ra ngoài.
Hai người quay lại trên xe, Ưng Lê thấy thoải mái hơn nhiều.
“Hôm nay làm phiền cô.” Úc Tranh nói cảm ơn.
Mặt mày Ưng Lê vui vẻ: “Không đâu, giúp đỡ lẫn nhau, không phiền.”
“Để tôi mời cô ăn cơm trưa.” Đôi mắt đào hoa của Úc Tranh nhìn cô, “Cái này cũng không phiền chứ?”
————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bước đầu tiên theo đuổi người ta: Ăn cơm cùng nhau!
————–
Bánh pha lê hạt sen (nhìn nó giống giống mấy kiểu bánh trung thu đó)
Bánh hoa hồng chín tầng