Mộc Tiểu Nhã hoảng sợ ngầng đầu lên: “Không dám”.
“Anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện xưa như trái đất, nhưng lại có tác dụng nhất, cô có gì mà không dám?”, Vương Lệ Trân ánh mắt sắc sảo nói.
Mộc Tiểu Nhã rụt rè nói: "Anh ấy vừa nói anh ấy là chồng cô..."
“Cô nói lại lần nữa xem, tôi không có một tí quan hệ nào với anh ta cả!”, câu này Vương Lệ Trân gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
“Anh ấy không giống người xấu”, Mộc Tiểu Nhã đột nhiên nói một câu.
Tầm mắt của Vương Lệ Trân dừng ở tập tài liệu trên bàn, thản nhiên nói: “Đối với một người làm kinh doanh như tôi thì ranh giới giữa người tốt với người xấu mơ hồ quá, không phải tôi nói cô đâu nhưng cô làm việc với tôi hơn nửa năm rồi, sao tính tình vẫn không thay đổi gì thế, nếu sau này có người bắt nạt cô thì cô phải cứng rắn lên một chút. Tên lưu manh đó nói nhiều câu vô nghĩa nhưng có một câu có lý, đánh chó thì phải ngó mặt chủ, cô bị bẽ mặt thì tôi cũng bị bẽ mặt theo cô đấy.”
Mộc Tiểu Nhã do dự nửa giây, không nhịn được mà hỏi: “Thế giám đốc Trương thì sao ạ?”
Vương Lệ Trân cười lạnh nói: “Cô không cần lo, đàn ông đánh nhau, phụ nữ chúng ta đứng ngoài xem là được rồi, còn nữa, đến Trương Lượng cũng không xử lý được thì anh ta lấy tư cách gì làm vệ sĩ riêng cho tôi?”
“…”
Long Thiên sau khi bước ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Vương Thị, thực sự đi tìm một quán cà phê ngồi đợi, chỉ có điều, trước khi đi tìm quán cà phê, anh đã đến chỗ chiếc GTR lấy một cái vali, sau khi Long Thiên vừa gọi cà phê vừa liếc mắt đưa tình với em gái phục vụ thì anh mở cái vali của mình ra.
Vali của anh có ba tầng. Tầng thứ nhất là một chiếc máy tính xách tay Macbook đã được cải trang lại để che mắt mọi người. Tầng thứ hai là một khẩu súng lục P229 của Đức và một khẩu súng bắn tỉa Barrett M82A1 đã được tháo rời. Những người sử dụng khẩu súng bắn tỉa này không phải là kẻ biến thái thì cũng là kẻ hoang tưởng, bởi vì một phát súng này sẽ xuyên thủng cơ thể người thành một lỗ hổng, máu me đầm đìa. Tầng thứ 3 là các loại giấy tờ, chỗ giấy tờ này có thể đảm bảo cho Long Thiên không gặp bất kì trở ngại gì ở các bộ phận liên quan khi thực hiện nhiệm vụ, tất nhiên tên thật sẽ không được sử dụng.
Sau khi bật máy tính, Long Thiên mở một phần mềm, rồi nhập vào tên của Vương Lệ Trân, ngay sau đó, các loại tư liệu đều hiện lên trên màn hình máy tính. Quỷ Môn là tổ chức sát thủ và lính đánh thuê số một thế giới nên tất nhiên công tác tình báo sẽ không lạc hậu, chưa kể cấp độ của nhiệm vụ lần này là cấp S, rất nhiều tư liệu đều được chuẩn bị đầy đủ, vốn dĩ trước khi trở về thành phố Long, Long Thiên còn muốn khiếu nại về việc có con với một người phụ nữ cũng có thể xếp vào cấp S, cấp S hiện giờ quá rẻ mạt, nhưng rõ ràng mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ.
Ít nhất bây giờ đã xuất hiện người muốn lấy mạng của Vương Lệ Trân.
Muốn điều tra ra hung thủ là ai thì trước tiên phải bắt đầu từ động cơ, ai là người có lợi nhất nếu Vương Lệ Trân chết? Đây mới là vấn đề mấu chốt, Long Thiên cẩn thận đọc kỹ tư liệu, rất nhanh đã phát hiện ra một số điểm đáng chú ý.
Ví dụ như nhà họ Tần đứng sau công ty dược phẩm Tần Thị là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tập đoàn Vương Thị, vẫn luôn hy vọng có thể đánh bại nhà họ Vương, có thể nói là đối tượng tình nghi đầu tiên. Thứ hai là Vương Lệ Trân mấy năm gần đây trên thương trường đã làm mất lòng rất nhiều người, ước chừng khoảng 50 người, bao gồm cả những người theo đuổi cô không được còn bị cô chế nhạo, những người này đều có động cơ gây án. Cuối cùng, Vương Lệ Trân gần đây nghiên cứu ra loại thuốc chống ung thư đặc thù, rất nhiều người ghen tị hoặc muốn có được bản quyền sáng chế sản phẩm.
Biển người rộng lớn, xem ra muốn trong thời gian ngắn bắt được hung thủ là không thể.
Long Thiên suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi điện, kỳ lạ là dãy số điện thoại này có 20 số, trong điện thoại vang lên âm thanh tút tút trống rỗng, nhưng Long Thiên không tắt máy mà tiếp tục đợi một phút, cho đến khi trong điện thoại vang lên âm báo bận thì mới có người bắt máy.
“Thiên Vương cái địa hổ!”
“Võ Tòng đả hổ!”
Sau một hồi ám hiệu quen thuộc khớp nhau, âm thanh lười biếng của một cô gái nói ở đầu dây bên kia: “Làm sao thế hả Long thiếu gia của tôi? Sao lại nhớ đến tôi rồi à?”
“Nhớ cô rồi, cưng ơi”, Long Thiên mặt dày nói.
“Anh nhớ nhung tôi như thế, trong lòng tôi vui mừng khôn xiết”, cô gái ở bên kia điện thoại dường như biết rõ đối phương nên sau đó liền hỏi: “Nói đi, lần này lại có chuyện gì cần tôi xử lý à? Xóa bỏ hồ sơ đi lại của anh ở Lầu Năm Góc hay hồ sơ anh từng phục vụ trong quân đội ở Trung Đông?”
Long Thiên châm một điếu thuốc và nói: “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, tôi nhờ cô điều tra giúp tôi nơi nhập vào một cái ngòi nổ, mã X34290, không rõ nhãn hiệu.”
“Là đầu anh có vấn đề hay là tôi nghe nhầm? Trên thế giới có ít nhất hàng tỷ ngòi nổ được nhập vào các nước mỗi năm, tôi cả đời này không làm gì chỉ giúp anh điều tra cái này chắc?”
“Cô có thể giới hạn phạm vi nhập vào, ở Hoa Hạ, thành phố Long”.
“Cái này cũng không dễ làm nha”.
“Tiền không thành vấn đề”.
“Tôi biết, bởi vì anh chưa bao giờ trả tôi tiền, anh nợ tôi bao nhiêu tiền, trong lòng anh không rõ sao? Lần trước giúp anh lẻn vào Ukraine, tôi suýt bị Interpol truy nã, một đồng anh cũng không trả cho tôi, trong lòng anh không cảm thấy áy náy à?”
“Linh à, nếu tôi không thương hoa tiếc ngọc thì cô đã sớm bị người của Quỷ Môn bắt đi giới hạn tự do rồi, còn giống như một cục pin, phục vụ không công tại một vị trí, sao có thể kiếm thêm tiền giống như bây giờ chứ?”
“Anh định dùng chuyện này đe dọa tôi cả đời à, tôi không nên nhận cuộc điện thoại này của anh!”
“Cô sẽ không làm vậy đâu”.
“Tại sao anh lại tự tin như thế?”
“Bởi vì tình yêu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!