Tổ trọng án Bắc Hải.
Long Thiên ung dung ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện là hai cảnh sát trẻ, một nam một nữ. Nữ cảnh sát để tóc ngắn, tư thế hiên ngang, tuy trang điểm lên nhìn có vẻ già dặn, nhưng từ ánh mắt có thể nhận ra cô chỉ mới được nhận vào làm chính thức không lâu, thuộc loại tân binh thiếu kinh nghiệm, miệng hùm gan sứa, chỉ có dựa vào lớp trang điểm để làm tăng sự tự tin cho bản thân.
Còn nam cảnh sát trông có vẻ dạn dày hơn một chút, tay cầm bút, nhìn qua có phần u ám hơn nữ cảnh sát nhiều. Anh ta có lúc nhìn qua nữ cảnh sát ngồi bên cạnh, lúc lại nhìn thẳng về phía Long Thiên, vẻ mặt lạnh tanh.
Đây là sự kết hợp giữa lão làng và tân binh sao? Định một người đấm một người xoa?
Trong lòng Long Thiên đã có sẵn phương án đối phó.
“Tên?”, nữ cảnh sát hỏi.
“Chúng ta bỏ qua mấy đoạn nhạt nhẽo này đi”, Long Thiên tay chống cằm, thong thả nói: “Nếu Vương Lệ Trân có thể đưa tôi tới đây, tôi tin mấy thông tin cơ bản này các cô cũng đều đã nắm rõ rồi, chúng ta nói thẳng vào chuyện chính luôn đi, mọi người đều bận cả, đúng chứ?”
Sở dĩ có thể chắc chắn Vương Lệ Trân là người đưa mình tới đây để điều tra, là bởi cảnh sát tới tập đoàn Vương Thị hai mươi phút trước khi tới quán cà phê tìm mình. Còn làm sao bọn họ tới, thì đương nhiên là do Vương Lệ Trân đã thêm mắm dặm muối gì đó với phía cảnh sát, cho nên bọn họ mới tìm tới tận cửa, không đá được mình đi nên phải tìm tới cảnh sát sao? Đôi khi Long Thiên cũng không hiểu nổi người phụ nữ này rốt cuộc là đầu óc có vấn đề hay tự cho mình là thông minh nữa.
Nữ cảnh sát chợt lặng người, thái độ ung dung của đối phương vượt quá sức tưởng tượng của cô, lúc này nam cảnh sát nạt nộ nói: “Nghiêm túc chút, hỏi anh cái gì thì anh trả lời cái đó!”
Long Thiên bất lực buông tay nói: “Long Thiên, nam, hai mươi hai tuổi, người thủ đô”.
“Anh có quan hệ gì với Vương Lệ Trân?”, nữ cảnh sát điều chỉnh lại trạng thái tâm lý, bắt đầu hỏi.
“Vợ chồng, hôm qua vừa đi đăng ký kết hôn, các cô có thể tới Cục dân chính điều tra”.
“Trong khoảng thời gian từ hai giờ sáng hôm qua tới bảy giờ sáng nay, anh đã ở đâu, làm gì?”
“Ngủ ở nhà Vương Lệ Trân”.
“Tại sao lại ngủ ở nhà cô ấy?”
“Không phải vừa nói rồi sao? Tôi là chồng của cô ấy, không ngủ ở nhà cô ấy, lẽ nào ngủ ở nhà cô?”, Long Thiên cười gian xảo nhìn về phía nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát chợt đỏ mặt, đang định quắc mắt nhìn lại kẻ vừa nói mình, thì nam cảnh sát ngồi bên cạnh đã tức giận đập bàn trừng mắt nhìn Long Thiên nói: “Này, anh còn nói nhăng nói cuội, có tin tôi cho người tắt camera, rồi nói chuyện với anh không?”
Long Thiên cười, liếc nhìn bốn phía, rồi nhìn về tấm gương hai chiều trong phòng thẩm vấn, và không nói gì.
Cùng lúc này, trong căn phòng phía bên kia của tấm gương hai chiều, một người phụ nữ mặc cảnh phục, ung dung ngồi vắt chéo chân vừa cắn hạt dưa vừa quan sát Long Thiên. Đây là người phụ nữ có thể khiến bất tất cả đàn ông có ý định phạm tội, khuôn ngực lớn, bờ mông căng, bất kỳ người phụ nữ nào có hai đặc điểm này, thì cho dù dung mạo có bình thường cũng khơi dậy lòng ham muốn của cánh đàn ông. Huống hồ cô ta rất xinh, cộng thêm yếu tố nghề nghiệp lại càng làm tăng thêm khí chất phi phàm, đúng là cực phẩm nhân gian!
Cô ta đã nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi, trong tay cũng cầm một tập tài liệu đối chiếu, song cô có chút buồn bực, bởi thông tin trong này quá ít, hơn nữa toàn bộ đều là do Vương Lệ Trân cung cấp. Và điều khiến cô ta càng bực hơn là những thứ cô ta tìm được trong hệ thống của cảnh sát còn ít hơn cả thông tin trong chỗ tài liệu này.
“Thần bí vậy sao, nhưng thế lại càng vui”.
Người phụ nữ này tên Tô Mạt, trưởng khoa khoa tâm lý tội phạm, cũng là vua phá án trong khu vực này, rất nhiều vụ án hóc búa đều được cô ta giải quyết. Cô là đội phó ở đây, am hiểu micro-expression và tâm lý học tội phạm, bất kỳ tên tội phạm nào cũng không thoát khỏi đôi mắt phượng của cô. Vụ án của Vương Lệ Trân thuộc bên tổ trọng án, nhưng được chuyển qua cho cô ta là bởi, ngoài việc cần cách xử lý đặc biệt đối với vụ án ra, thì điều quan trọng hơn là Tô Mạt thích thử thách. Càng là nhân vật thần bí, cô ta lại càng thích khám phá ra tất cả bí mật của bọn họ.
Mắt phượng của Tô Mạt rời khỏi tệp tài liệu nhìn qua phía Long Thiên, sau đó cầm mic trên bàn nói: “Này, răng to, tiểu hoa, tôi là Tô Mạt, thẩm vấn như vậy không có tác dụng đâu, đối với những kẻ lão làng cần phải tỏ ra tôn trọng, ăn nói phải nhẹ nhàng một chút, để anh ta cảm thấy thoải mái, sau đó từ từ dỗ ngọt, mới có thể lấy được khẩu cung”.
Sau khi nhận được chỉ thị của Tô Mạt, nam cảnh sát không giữ thái độ hung hăng như trước, nhìn Long Thiên nói: “Có thể trở thành chồng của Vương Lệ Trân, xem ra gia cảnh của anh cũng không tồi, tôi thấy anh Long đây cũng là người tài, không biết anh đang làm nghề gì?”
Tô Mạt vui vẻ nói: “Đúng vậy, phải khen anh ta, khen anh ta là người gia giáo, đẹp trai, để anh ta dương dương tự đắc”.
Long Thiên nhìn về phía tấm gương hai mặt, sau đó cũng vui vẻ nói: “Có người bảo anh khen tôi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!