Anh ta trịnh trọng bước lên phía trước, run rẩy đưa tay phải lên cung kính chào theo đúng nghi thức của quân đội với người thiếu niên đang đứng trước mặt mình, kính cẩn nói: “Chào đội trưởng Long!”
Long Thiên bất giác lắc đầu, không ngờ lại gặp người quen ở đây.
“Tiểu Tiêu Tiêu, tại sao tôi cảm thấy có cái gì sai sai mỗi lần thấy ánh mắt của cậu nhìn tôi, xin đính chính lại một lần nữa, tôi thích phụ nữ, tốt nhất là cậu nên từ bỏ đi”, Long Thiên khẽ cười nói.
Cũng khó trách ánh mắt của Tiêu Ngọc Phong lại nồng nhiệt như vậy, bởi người đàn ông trước mắt anh ta lúc này chính là người mà anh ta tôn trọng nhất, thậm chí người này còn là người cho anh ta sinh mạng thứ hai. Trước khi Tiêu Ngọc Phong trở về thành phố Long, anh ta đã từng là một trong những thực tập sinh được Quỷ Môn tuyển chọn, khi đó Long Thiên chính là giáo viên của tiểu đội các anh, Long Thiên đã dạy Tiêu Ngọc Phong rất nhiều thứ, không chỉ có kỹ thuật chiến đấu, mà còn dạy cả trách nhiệm của một người đàn ông.
Tiêu Ngọc Phong vừa có tài năng lại chịu khó, rất nhanh liền trở thành thực tập sinh xuất sắc, nhưng trời không chiều lòng người, trong một lần làm nhiệm vụ quốc phòng, Tiêu Ngọc Phong vì bọc lót cho những thành viên khác trong tiểu đổi rút lui, không may trở thành tù binh của một tổ chức đánh thuê nước ngoài, anh ta đã phải chịu đủ cực hình, gân tay gân chân gần như bị cắt đứt hết, trở thành người tàn phế.
Lúc đó anh ta hiểu rất rõ, Quỷ Môn sẽ không vì cứu một mình anh ta mà đánh vào đồn địch, dù là như vậy thì những tên lính đánh thuê kia cũng không moi được bất kỳ thông tin gì từ miệng Tiêu Ngọc Phong cho dù bọn chúng đã giở hết ngón nghề tra khảo. Khi đó Tiêu Ngọc Phong cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh, chứ không hề có ý định còn sống mà bước ra khỏi đó, bởi lẽ một người thanh niên nhiệt huyết như anh ta sẽ không thể chịu đựng nổi cuộc sống nửa đời sau phải gắn liền với chiếc xe lăn.
Trong lúc Tiêu Ngọc Phong tuyệt vọng định cắn lưỡi tự vẫn, Long Thiên một mình một dao không màng nguy hiểm tiêu diệt cả tổ chức lính đánh thuê xông vào cứu anh ta ra. Sau đó thậm chí vì anh ta, mà một người chưa từng cầu xin ai như Long Thiêu lại chịu cúi đầu cầu xin Nhan thần y chữa trị khỏi vết thương cho anh ta.
“Mạng của tôi là do đội trưởng Long cho, dù cần tôi lấy thân đền đáp, tôi cũng cam lòng!”, Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói.
“Đừng thế chứ, tôi không muốn vùi hoa dập cúc đâu!”, Long Thiên vội vàng xua tay, nói: “Cậu là người mà Long Thiên tôi đưa ra, cho nên đừng nói mấy lời quái đản thế với tôi được không?”
“Vâng!”, Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói: “Đúng rồi, đội trưởng Long, tại sao anh lại tới đây, hơn nữa anh có quan hệ như nào trong vụ án của Chủ tịch Vương? Có phải là có nhiệm vụ đặc biệt nào không?”
Tiêu Ngọc Phong từ sau khi xuất ngũ khỏi Quỷ Môn, thì không có bất kỳ tin tức gì của Long Thiên. Quỷ Môn từ trước tới nay vẫn luôn rất thần bí, Tiêu Ngọc Phong rời khỏi tổ chức, đương nhiên sẽ không nghe ngóng được thông tin gì.
Long Thiên vui vẻ nói: “Đúng là có nhiệm vụ, Tiểu Tiêu Tiêu, cậu xem có thể giúp tôi được không, tôi không thể ở lại đây được, tôi phải đi bảo vệ vợ tôi!”
“Vợ? Cô gái oan gia đó cũng tới Bắc Hải sao?”, Tiêu Ngọc Phong bất giác nghĩ tới một cô gái đáng sợ, cho nên lời nói có chút ngập ngừng, nhưng đó lại là nhân vật tầm cỡ thần tiên, Tiêu Ngọc Phong có phước được gặp qua cô gái đó từng tới làm ầm trước Quỷ Môn, từ đó về sau cô gái đó đã trở thành nỗi ám ảnh của anh ta.
“Cô con dâu được nhà tôi nuôi từ bé vẫn còn đang ở thủ đô cơ, lần này tôi tới đây còn chưa nói gì với cô ấy, Tiểu Tiêu Tiêu cậu không được phép phao tin này ra đâu đấy, để tránh cô ấy đổ bộ tới Bắc Hải, bằng không xác chết đầy như ngả rạ đấy!” Long Thiên nghiêm mặt cảnh cáo, bởi nếu để cô gái đó biết chuyện anh kết hôn với Vương Lệ Trân, thì e rằng cả tập đoàn Vương Thị cũng phải chết chung, chuyện này không đùa được!
Tiêu Ngọc Phong hiểu rõ tác phong hành sự của cô Lục, lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Nếu để cấp trên nhìn thấy hình ảnh Tiêu Ngọc Phong giống như chú thỏ con đang đối diện với sói xám, sợ rằng bọn họ sẽ rớt luôn tròng mắt.
Tiêu Ngọc Phong bình tâm trở lại, cẩn thận hỏi: “Đội trưởng Long, nhiệm vụ của anh là bảo vệ Chủ tịch Vương!”
“Tiểu Tiêu Tiêu, cậu không còn là người của Quỷ Môn, nhưng chắc vẫn còn nhớ một điều biết càng ít càng tốt”, Long Thiên cười nói.
Thấy Long Thiên không muốn nói nhiều, Tiêu Ngọc Phong cũng không dám hỏi thêm, dù gì mệnh lệnh của đội trưởng Long là trời, bản thân chỉ cần nghe theo là được.
“Tiểu Tiêu Tiêu, vụ án này các cậu tiếp tục điều tra đi, tốt nhất nên bắt đầu điều tra từ số thuốc nổ, trong thời gian tới tôi sẽ ở lại Bắc Hải, còn về tung tích của tôi, không được tiết lộ ra ngoài, tạm thời tôi không muốn để người ở thủ đô biết, tránh sẽ có người tới gây chuyện!”, bộ dạng láu cá cợt nhả ban nãy của Long Thiên đã biến mất, mà thay vào đó là chút sát khí bức người toả ra từ đôi mắt trong veo.
“Tuân lệnh!”, Tiêu Ngọc Phong lại đứng nghiêm chào lần nữa.
Bên ngoài phòng thẩm vấn.
Tô Mạt lúc này đang lén lút ghé tai sát cửa, hy vọng sẽ nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Long Thiên, nhưng bên trong lại lặng như tờ, điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, Tiêu Ngọc Phong trước giờ ưa bạo lực như vậy lẽ nào lại thay tính đổi nết rồi sao, không dùng trò bức cung nữa?
Trong lúc Tô Mạt đang hiếu kỳ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, thì cánh cửa phòng thẩm vấn liền mở ra, khiến cô không kịp tránh mà ngã ngay vào người Long Thiên.
“Trưởng khoa Tô cô lại làm trò gì vậy?”, Tiêu Ngọc Phong bất lực nói.
Tô Mạt vừa ngẩng đầu liền nhìn ngay thấy gương mặt của tên tiện nhân Long Thiên, cô ta lập tức lùi về sau mấy bước, tránh lại phải chịu thiệt lần nữa, chột dạ nói: “Tôi muốn xem xem anh có ngược đãi phạm nhân hay không mà thôi”.
“Anh Long không phải là phạm nhân, đã điều tra xong, anh ấy là bảo vệ của Chủ tịch Vương, chứ không phải là tội phạm, chuyện đặt bom không liên quan tới anh ấy”, Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói.
Long Thiên chỉ khẽ cười, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý: “Cho nên bây giờ tôi có thể về rồi, không cần phải nhớ tôi quá đâu, cô cảnh sát à!”
“Tiêu Ngọc Phong, anh đùa gì vậy, tôi còn chưa thẩm vấn, dựa vào đâu mà anh nói tên vô lại này vô can là vô can được chứ!”, Tô Mạt rõ ràng không muốn thả Long Thiên đi dễ dàng như vậy.
Tiêu Ngọc Phong cũng không để ý tới Tô Mạt, mà cười nói với Long Thiên đang định rời đi.
Tô Mạt cảm thấy bản thân bị coi thường, lập tức kéo Long Thiên lại, nói: “Tên cặn bã này không được đi, tôi còn chưa thấm vấn...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!