Thấy Long Thiên không trả lời thì Tiêu Ngọc Phong gắp thức ăn cho anh rồi hỏi: "Sao vậy? Đội trưởng Long vẫn đang nghĩ về vụ án này à".
Lúc này Long Thiên mới nhận ra mình đang mất tập trung, anh cười ha hả nói: " Ừ, dù sao cũng là vợ tôi, Tiểu Tiêu, tôi đã điều tra qua rồi, kíp nổ đó là do hung thủ làm, nên tôi rút lại lời vừa rồi, bắt đầu từ chỗ kíp nổ này cũng vô dụng".
"Năng lực của đối phương rất mạnh, phải là một người kỳ cựu", Tiêu Ngọc Phong nghiêm túc nói: "Đội trưởng Long, anh có cho rằng là do đồng nghiệp anh lén lút giở trò không?"
"Tôi không biết", Long Thiên lắc đầu nói: "Theo lý mà nói Quỷ Môn sẽ không nhận hai nhiệm vụ trái nhau, tất nhiên những tổ chức khác thì không nói".
Tiêu Ngọc Phong hỏi: "Vậy bên tôi nên làm thế nào?"
Tiêu Ngọc Phong không phải không có ý kiến riêng của mình, nhưng theo thói quen, trước mặt Long Thiên anh ta vẫn mãi là một tân binh chỉ biết hỏi ý kiến.
Long Thiên vui vẻ nói: "Cậu cứ làm tốt nhiệm vụ của cậu là được, chức vụ chúng ta khác nhau, tôi tin tên đó một lần chưa thành công thì sẽ còn có lần sau, chỉ cần tên đó không bỏ cuộc thì tôi chắc chắn sẽ bắt được, cậu chỉ cần giúp tôi một chuyện là được".
"Anh nói đi", Tiêu Ngọc Phong cẩn trọng nói.
Long Thiên nói: "Đừng cử người đến bảo vệ Vương Lệ Trân, hãy theo cách câu cá, tôi chờ tên đó chủ động cắn câu".
Tiêu Ngọc Phong hít một hơi thật sâu rồi gật đầu một cái, sau đó cả hai người lại nói về chuyện gia đình, nửa tiếng sau, Long Thiên từ chối việc Tiêu Ngọc Phong muốn đưa anh về tập đoàn Vương Thị, anh tự mình ra ngoài bắt một chiếc xe để quay về.
...
Lúc tám giờ tối tại tập đoàn Vương Thị, Vương Lệ Trân đang tiếp đón một vị khách tại phòng làm việc, đó là một người phụ nữ, cho dù đứng trước mặt nữ hoàng xinh đẹp nhất Bắc Hải thì cũng không thua kém chút nào, nhưng khí chất người này lại hoàn toàn trái ngược với Vương Lệ Trân, nếu như nói Vương Lệ Trân là khối băng ngàn năm khiến cho người theo đuổi chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, thì người phụ nữ này lại cuồng nhiệt như ngọn lửa thu hút ong bướm.
Quần áo cô ta rất táo bạo, váy bó màu đen ngắn ôm lấy hông tôn lên cặp mông săn chắc, bên trên là chiếc áo sơ mi trắng tay lửng, cổ áo rất hở, lộ ra khoảng ngực trắng nõn kẹp giữa hai đồi núi cao vút, trắng nõn mềm mại như thạch vừa bóc, khiến người ta say mê nhìn ngắm không thôi.
Người phụ nữ giống như bắt kẻ trộm rón rén đến gần Vương Lệ Trân đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ta đi vòng qua phía sau Vương Lệ Trân, ánh mặt đột nhiên sáng lên, sau đó bất ngờ vươn tay ra ôm lấy bộ ngực mềm mại của Vương Lệ Trân từ phía sau.
Vương Lệ Trân bất lực cười một tiếng, cô xoay đầu lại, vừa vặn đối diện với khuôn mặt trái xoan tinh xảo kia, cô đẩy tay người phụ nữ kia ra rồi nói: "Diệp Yêu Tinh, lần sau cậu còn đánh lén tớ như vậy thì cẩn thận tớ xé xác cậu ra đấy!"
"Hì hì, tớ thấy cậu đang không yên lòng, lẽ nào vẫn đang nghĩ về người đàn ông kia sao?", quả thật dáng vẻ của người phụ nữ này giống như yêu tinh vậy, vẻ mặt cô ta tràn đầy ý cười nói.
"Sao tin tức truyền đến chỗ cậu nhanh vậy?", Vương Lệ Trân thở dài nói, đúng là tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.
Diệp Yêu Tinh ngồi trên bàn làm việc của Vương Lệ Trân, cô ta rung cặp đùi thon dài nói: "Vương Lệ Trân, cậu có thêm một người đàn ông bên cạnh, cậu cho rằng có thể giấu được tớ chuyện này sao? Bây giờ đám con trai Bắc Hải từng yêu thầm cậu đều đang rục rịch kia kìa, không ít người đến chỗ tớ hỏi thăm, ai cũng hận không thể chém cái tên Long Thiên kia một nghìn dao đấy!"
Vương Lệ Trân nghiêm túc nói: "Nếu như có thể chém tên đó một nghìn dao thì tớ cũng sẵn lòng".
"Sao thù hận lớn vậy? Anh ta đắc tội với cậu hả?", Diệp Yêu Tinh hiếu kỳ nói, đúng là đã rất lâu rồi cô ta chưa thấy bạn thân mình lộ ra vẻ mặt này.
"Tối hôm qua anh ta suýt nữa đã xử tớ, sáng nay lại đánh giám đốc nhân sự của tớ nữa", Vương Lệ Trân tức giận bất lực giải thích.
"Mẹ kiếp, sao hung dữ vậy, anh ta ở đâu, để bà đây đi gặp anh ta!", Diệp Yêu Tinh chợt thích thú nhìn xung quanh phòng.
Vương Lệ Trân hừ một tiếng nói: "Anh ta bị cảnh sát dẫn đi rồi, mình còn thêm mắm dặm muối nữa, có lẽ phải mười lăm ngày mới được ra".
"Haiz, thật mất hứng, mình vẫn muốn tìm chút niềm vui mà".
"Cậu đừng nói lung tung nữa, nếu cậu gặp tên khốn nạn đấy thì sợ rằng sẽ bị điên sớm thôi, không biết bố mẹ tớ đi đâu tìm được tên điên khùng này nữa, phiền chết đi được".
"Đừng phiền, chúng ta ra ngoài thư giãn một chút đi", Diệp Yêu Tinh vô tâm nói: "Tối nay mình tổ chức tiệc riêng, ở chỗ LiLy, đều là chị em trong nhà cả, không có đàn ông, không có buồn phiền nào mà sàn nhảy không giải quyết được".
Tâm trạng Vương Lệ Trân vốn không tốt, cô nghĩ đi thư giãn một chút cũng tốt, thế nên đã đồng ý. Cô để bạn thân mình trong phòng làm việc, còn bản thân thì đi xử lý nốt công việc, đến chín giờ hai cô gái xinh đẹp ra khỏi tập đoàn Vương Thị, lên một chiếc Lamborghini bắt đầu tận hưởng cuộc sống về đêm.
Chiếc Lamborghini vừa mới đi thì phía sau đã có một chiếc xe không quá nổi bật lén đi theo.
Trên chiếc Lamborghini, Diệp Yêu Tinh ở ghế lái lén lút nhìn kính chiếu hậu, vẻ mặt phức tạp. Dường như đã nhìn ra điểm bất thường của bạn thân nên Vương Lệ Trân hỏi: "Sao thế?"
Diệp Yêu Tinh lắc đầu nói: "Không sao, tớ đang nghĩ tối nay sẽ chuốc say cậu, rồi làm chuyện xấu hổ với cậu thôi".
"Cậu thật vô liêm sỉ", Vương Lệ Trân cười khổ nói, trong lòng bất giác nhớ tới người đàn ông đã bước vào cuộc đời mình kia, ở một khía cạnh nào đó anh ta và bạn tốt của cô thật sự khá giống nhau, nếu hai người gặp nhau thì có lẽ sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến lớn.
Vương Lệ Trân tò mò nghĩ, không biết Diệp Yêu Tinh, người có đời sống tình cảm phong phú và tên khốn nạn kia gặp nhau thì sẽ có cảnh tưởng thế nào, có lẽ chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
Vương Lệ Trân lơ đãng đi theo Diệp Yêu Tinh vào quán bar, nơi mà cô vẫn không quá thích thú, hai người đi đến phòng kính trong suốt trên tầng hai, một lúc sau Diệp Yêu Tinh gọi không ít bạn thân tới, tất cả ai cũng đến, một đám con gái ngoại trừ Vương Lệ Trân đều chơi hết mình, trong đó Diệp Yêu Tinh là hăng nhất, cô ta còn cởi cả áo sơ mi đứng lên bàn nhảy múa.
Đám người kia đều là con nhà giàu có, cuộc sống mỗi ngày chỉ có ăn chơi, không ai quan tâm đến Vương Lệ Trân đang ngồi uống rượu một mình trong xó xỉnh, Vương Lệ Trân không thích bọn họ, bọn họ cũng vậy. Bọn họ cũng không thích nữ hoàng giả vờ thanh cao, hai bên đều là nể mặt Diệp Yêu Tinh nên mới nước sông không xâm phạm nước giếng.
Uống xong ba hiệp thì Diệp Yêu Tinh nhảy xong, cô ta có chút mệt mỏi, ngồi xuống cạnh Vương Lệ Trân hỏi: "Sao vậy? Nếu như cậu chê bọn họ ồn ào thì để mình đuổi bọn họ đi, mình tiếp cậu".
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!