Trương Lượng hoàn toàn không thèm để ý đến Long Thiên đang đứng ở trước mặt. Sáng nay ông ta phải chịu thua thiệt nên cũng biết tên nhóc này có chút thực lực. Nhưng mà tình hình bây giờ không giống như buổi sáng, chí ít thì bên cạnh ông ta cũng có mấy tên cao to xăm trổ khét tiếng. Không nói những tên khác, chỉ riêng gã có xăm hình bông hoa trên cánh tay và hình rồng cuốn trên vai đang đứng phía sau ông ta thôi cũng đã đủ rồi, tên đó chính là gã côn đồ thu phí bảo kê ở Hắc Long Đường, Báo Tử Kiến. Đây chính là một tên hút máu người chính hiệu, gã đã từng một mình dùng mã tấu chém hơn năm mươi người, nên cũng được coi là nhân vật đứng đầu ở Bắc Hải này.
Trương Lượng rất khôn khéo, mỗi tầng lớp trong xã hội ông ta đều quen biết một vài người, ông ta cũng có chút quen biết Báo Tử Kiến. Vì thế đương nhiên đêm nay gã cũng sẽ giúp đỡ ông ta một tay. Nghĩ đến đây thì ánh mắt Trương Lượng nhìn Long Thiên vô cùng khinh thường và ác độc, ông ta lạnh nhạt nói: “Tên nhóc kia, đừng có mà ngạo mạn, lát nữa dù cậu có quỳ xuống cầu xin thì tôi vẫn sẽ chặt một bàn tay của cậu".
Long Thiên không trả lời, cũng không có ý định nói ra vài câu tàn nhẫn, anh chỉ lạnh lùng nhìn Trương Lượng. Anh vốn dĩ muốn nể mặt vợ mình, chỉ dạy dỗ ông ta qua loa là được. Nhưng ông ta lại bám lấy anh mãi không buông, vì thế Long Thiên cũng không ngại cho ông ta một bài học sâu sắc. Từ cấp hai anh đã bắt đầu đi theo đám cậu ấm đánh nhau gây sự, nên anh hiểu rõ một đạo lý, đánh người không đánh mặt là câu nói quá vô dụng. Có một số người đã hèn hạ bỉ ổi từ trong xương tủy, nếu anh không dạy dỗ chúng thì nhất định một ngày nào đó bọn chúng cũng sẽ làm trò trước mặt anh.
Báo Tử Kiến lăn lộn trên giang hồ cũng không phải mới ngày một ngày hai, nên gã nhanh chóng nhận ra tình hình. Tên nhóc con có bề ngoài xấu xí đứng trước mặt đây chính là người mà bạn gã hận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy nên gã lập tức nói: “Tiểu Lượng, cái tên ngu xuẩn này chính là người đã đánh ông một trận lúc sáng hả?”
Trương Lượng nghiến răng gật đầu nói: “Không phải tên khốn kiếp này thì còn ai nữa? Báo, đêm nay anh phải giúp tôi báo thù, tôi không muốn gì nhiều, chỉ cần lấy một bàn tay của nó là xong".
“Không thành vấn đề, nhưng không thể ra tay ở đây được", Báo Tử Kiến rất trượng nghĩa với bạn bè, nhưng cũng không ra tay ngay lập tức. Đám côn đồ đều biết đây là chỗ nào, đây chính là địa bàn của Hắc Quả Phụ, Diệp Yêu Tinh. Nếu dám gây chuyện ở chỗ này thì đừng nói gã, đến ông chủ gã cũng không gánh được hậu quả ấy chứ.
Trương Lượng cũng biết bà chủ đứng đằng sau quán bar này là người không thể chọc vào. Đương nhiên cái loại tôm tép như ông ta chưa từng được gặp nhân vật thần bí Diệp Yêu Tinh này, thế nên cũng không biết người phụ nữ xinh đẹp ông ta suýt nữa va phải chính là Hắc Quả Phụ tiếng tăm lừng lẫy. Ông ta chỉ coi đối phương là một phục vụ bình thường, cô nàng chỉ lượn lờ trong quán bar để mê hoặc mấy tên ngốc thôi. Nhưng mà nhan sắc của cô phục vụ này cũng khá cao đấy, lần đầu tiên Trương Lượng nhìn thấy cô ta thì cái thứ trong đũng quần ông ta đã đứng bật dậy. Ông ta nghĩ đến việc đêm nay không chỉ được đánh người xả giận, mà còn nhân tiện dùng thủ đoạn cướp được cô nàng kia thì quả thật là vô cùng tuyệt vời.
Quán bar xảy ra chuyện gây rối, tất nhiên bảo vệ sẽ bước tới duy trì trật tự, một người đàn ông cao lớn dẫn đầu đám người xuất hiện, sau đó hét lên: “Mấy người chán sống rồi à, biết đây là chỗ nào không? Sao dám đến đây gây rối!”
Báo Tử Kiến đưa một điếu thuốc cho nhân viên an ninh kia, sau đó cũng đốt cho mình một điếu nói: “Ôi trời, chúng tôi đâu có gây rối ở đây, anh yên tâm đi".
Lúc này sắc mặt của nhân viên an ninh mới tốt hơn một chút, tên đó nhận lấy điếu thuốc rồi nói: “Có việc gì thì ra ngoài giải quyết!”
“Mày đã nghe thấy chưa?”, Báo Tử Kiến cười lạnh nhìn Long Thiên: “Nếu là đàn ông thì mày ra ngoài nói chuyện với tao".
“Có gì mà không thể chứ", Long Thiên nhún vai.
Diệp Yêu Tinh được bảo vệ ở phía sau cũng không có biểu cảm gì, thậm chí còn không nói một câu, nhân viên an ninh đang định châm thuốc thì vừa quay đầu đã nhìn thấy cô ta, tên đó kinh sợ làm rơi cả điếu thuốc, lúc đang định mở miệng nói gì đó thì Diệp Yêu Tinh lắc đầu, tên bảo vệ lập tức đứng yên không nói câu nào.
Báo Tử Kiến đi trước dẫn đường, Trương Lượng vẫn luôn nở nụ cười nham hiểm, trong đầu ông ta đã nghĩ ra cách làm sao tra tấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày dám đối đầu với ông ta này. Long Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Yêu Tinh, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ. Sau khi anh nói một câu nhờ chăm sóc tốt cho Vương Lệ Trân thì đã đi theo sau bọn họ, không vênh váo cũng không nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng tư thế của anh đã chứng tỏ anh muốn ăn thua rõ ràng, Diệp Yêu Tinh yên lặng nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, cô thầm nghĩ tên này thật sự không biết sống chết là gì sao? Nhìn dáng vẻ thì cũng không phải kẻ hay gây chuyện, chí ít thì bề ngoài trẻ tuổi mơn mởn, tuổi tác cũng không lớn lắm, nhưng lại rất bình tĩnh. Mới đầu Diệp Yêu Tinh chỉ coi anh là cậu ấm ăn chơi nào đó ở thủ đô có hôn ước với Vương Lệ Trân, chỉ đến Bắc Hải này để kết hôn thôi. Nhưng bây giờ có vẻ không hề giống, cũng đúng thôi, người có tiền nào lại không bỏ ra được 50 để uống Budweiser chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!