Sau khi lên tầng hai, mấy cô gái thích náo nhiệt đều tụm năm tụm ba nói chuyện, chỉ có Vương Lệ Trân vẫn ngồi yên bất động, trong mắt cô ăn chơi ở quán bar như thế này chỉ dành cho đám nhóc chưa lớn mà thôi, đối với cô mà nói, dùng vũ lực là hành vi tầm thường nhất, thậm chí còn khiến người khác khinh thường. Người làm ăn càng thích chơi trò mèo vờn chuột hơn, sau đó bất ngờ cho đối phương một nhát chí mạng, khiến đối phương đến chết vẫn không biết bản thân tại sao lại chết, đó mới là cách chơi của những kẻ thông minh.
Vương Lệ Trân ngồi yên lặng lắc ly rượu trong tay, cô không có hứng thú với việc Trương Lượng và Long Thiên giải quyết ân oán với nhau. Chuyện duy nhất cô để ý chính là tại sao cái người đàn ông chỉ biết khua môi múa mép, không có chút thực quyền nào ở Bắc Hải là Tiêu Ngọc Phong, kẻ được mệnh danh là Bao Công mặt đen trong tổ trọng án lại thả Long Thiên ra. Vương Lệ Trân cũng có quen biết sơ qua với anh ta, nên cô biết muốn anh ta nhanh chóng thả Long Thiên ra là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, vì vậy cô có chút tò mò, không biết Long Thiên rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể nhanh chóng thoát khỏi diện tình nghi.
“Tớ nói này Diệp Yêu Tinh, chàng nhân tình bé nhỏ của cậu bị người ta vây lại thế kia, vậy mà cậu không ra đó giúp người ta một tay à?”, một cô gái trang điểm xinh đẹp cười nói.
Diệp Yêu Tinh nói: “Đàn ông đánh nhau, phụ nữ chúng ta đừng nên xen vào, hơn nữa vợ người ta còn không lo thì tớ vội cái gì chứ?”
“Ở đây có vợ anh ta hả? Mẹ nó, cậu cũng gan thật đấy, nhân vật chính ở đây mà cậu còn muốn đập chậu cướp hoa, mà tớ vừa rồi cũng đang khó hiểu, không biết sao kẻ hiếm ra tay như cậu lại để ý một anh chàng trông chẳng có vẻ gì là non tơ mởn mởn chứ. Mau nói tớ nghe coi, anh chàng kia rốt cuộc là ai thế?", cô gái trang điểm lộng lẫy ngắm nghía xung quanh, hai mắt sáng lên.
Diệp Yêu Tinh nhìn Vương Lệ Trân, cô ta cười đùa ngồi xuống bên cạnh Vương Lệ Trân, mấy cô gái kia thấy thế thì ngừng xôn xao, bọn họ liếc nhìn nhau không dám nói bừa, cô gái vừa nãy cũng không truy hỏi đến cùng nữa, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra được thân phận của người đàn ông kia rồi.
Mọi người truyền tai nhau rằng người đẹp số 1 Bắc Hải là Vương Lệ Trân hôm qua đã kết hôn, hơn nữa còn là mối tình chị em hơn kém nhau 3 tuổi, tin tức này giống như một trái bom, bất kỳ ai trong giới chỉ cần có chút mạng lưới thông tin đều biết được, anh chàng đến Bắc Hải tên Long Thiên kia cũng trở thành kẻ thù chung của toàn bộ cánh đàn ông Bắc Hải, trong đó không thiếu những cậu ấm con nhà giàu, những thương nhân có tiếng trong giới thương nhân, thậm chí là những kẻ tai to mặt lớn trong giới chính trị.
Có thể chơi chung với Diệp Yêu Tinh thì không chỉ cần IQ cao, mà EQ cũng phải đạt yêu cầu. Không ai dám bới chuyện gây rắc rối trong lúc này cả, hơn nữa lúc này Vương Lệ Trân còn đang nhíu mày nữa. Cho dù trong mắt bọn họ không giấu nổi vẻ chán ghét và đố kị với cô gái tự cho mình là xinh đẹp kia, thì trên mặt bọn họ vẫn không dám thể hiện gì, chỉ có thể khom mình cúi chào, không dám tùy tiện đắc tội. Cả Bắc Hải này người dám sát muối vào vết thương của cô chủ tập đoàn Vương Thị cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi, đó là Diệp Yêu Tinh và ma nữ coi trời bằng vung Vương Manh Manh. Còn những người như bọn họ chắc chắn không nằm trong danh sách này.
“Đùa hơi quá rồi đấy”,Vương Lệ Trân lạnh nhạt nói.
Diệp Yêu Tinh không để ý cười: "Dù sao cũng là bí mật công khai mà, anh ta dẫu sao cũng là chồng cậu, cậu thật sự không đi xem thử một chút sao, Trương Lượng là cấp dưới của cậu, cậu nói một tiếng thì ông ta cũng không dám làm xằng làm bậy đâu!”
“Tốt nhất là đánh chết đi, như thế tớ cũng được yên tĩnh hơn”, Vương Lệ Trân lạnh lùng nói: "Để xem có phải chỉ biết nói mồm không, nếu ngay cả tên Trương Lượng cũng không xử lý được thì chứng tỏ mắt bố tớ bị mù rồi”.
“Tên Trương Lượng kia còn nói chuyện được, nhưng tên Báo Tử Kiến bên cạnh là cỗ máy giết người không chớp mắt đấy, mấy năm nay Hắc Long Đường không ngừng lớn mạnh, ngoại trừ lão cáo già Hắc Long đâm bị thóc thọc bị gạo ra, thì tên Báo Tử Kiến này cũng là một kẻ dũng mãnh, mấy chuyện khó nhằn của Hắc Long Đường đều do một mình gã giải quyết, sức mạnh của gã tuy không thể xếp hạng trong danh sách những người đứng đầu Bắc Hải, nhưng đối phó với anh chồng nhỏ bé của cậu là chuyện dễ như trở bàn tay", Diệp Yêu Tinh vui vẻ nói.
Vương Lệ Trân trừng mắt nhìn Diệp Yêu Tinh, hiển nhiên là không vui đối với cách xưng hô của cô ta, Diệp Yêu Tinh cười ha ha, cô ta lấy điện thoại mở camera giám sát ở ngoài quán bar, sau đó nói: "Thật sự không tò mò hả?”
Vương Lệ Trân nhìn sang, qua điện thoại của Diệp Yêu Tinh có thể thấy Báo Tử Kiến quả nhiên đã tìm một bãi đất trống, bọn họ đều đứng ở đó cả, Long Thiên nhìn đám người trước mặt rồi cười nói: "Đợi chúng mày gọi điện thoại gọi người tới rồi đánh, hay bây giờ bắt đầu luôn?”
Báo Tử Kiến cười lạnh: “Đối phó với một mình mày không cần gọi người, tao sẽ đánh mày nhừ tử rồi mang mày tới chỗ cảnh sát, để mấy người trong đó tiếp tục “chăm sóc” mày”.
“Mẹ nó, nói nghĩa khí lắm!”
Trong lúc Báo Tử Kiến chuẩn bị cởi cúc tay áo ra thì Long Thiên đã chính xác vung chân lên, anh đá một cú không báo trước, mà gã đàn ông trên vai xăm hình rồng được mệnh danh là Song Hoa Hồng Côn bị đá bay ra xa, gã nằm sõng soài trên mặt đất, nhất thời không đứng lên được.
Đám người Trương Lượng vốn đang đắc ý hứng thú xem kịch hay thì bỗng cứng đờ người, không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy những thủ đoạn ra tay tàn độc, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một kẻ điên cuồng đến mức không để ý quy tắc như thế này, còn chưa nói bắt đầu đã bất ngờ đánh úp.
Đại ca bị đánh gục thì đàn em đương nhiên phải ra trận, nhưng mà bọn họ vẫn e ngại sức mạnh đáng sợ của đối phương, cho nên không dám ra tay trước, trong lúc mọi người còn đang lúng túng không biết làm thế nào thì Trương Lượng đứng phía trước lại thét lên như bị chọc tiết lợn, mọi người cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn kĩ lại thì ai cũng mắt chữ a mồm chữ o, bụng Trương Lượng bị người ta đâm một nhát dao, máu chảy không ngừng .
Không biết con dao ở đâu ra, cũng không nhìn rõ đã ra tay thế nào, trên mặt Long Thiên xuất hiện nụ cười chói mắt, tay không ngừng quay tròn con dao.
Đám người không sợ trời không sợ đất bị cảnh tượng này dọa cho đứng hình, mà không chỉ bọn họ, ngay cả đám con gái trong quán bar sau khi nhìn hình ảnh trong camera thì cũng không dám thở mạnh.
“Quá mạnh mẽ!”