Khi Vương Lệ Trân mượn dao giết người, Long Thiên không hề tỏ ra bất bình, mà càng thêm ngưỡng mộ người phụ nữ này. Phải nói dã tâm của cô trái ngược hoàn toàn với gương mặt khuynh nước khuynh thành, xem ra anh phải nâng cao cảnh giác trong khoảng thời gian chung sống tới, tránh có tàn cuộc như Trương Lượng.
Long Thiên nhận lấy chùm chìa khoá rồi vẫy tay chào Diệp Yêu Tinh, sau đó lên xe khởi động máy, Vương Lệ Trân ngồi ở ghế phụ, chiếc Lamborghini cứ thế lướt đi. Trong cả quá trình xảy ra sự việc đừng nói tới một câu an ủi, đến cả việc liếc Trương Lượng một cái cũng khiến bà hoàng Vương Lệ Trân nói ra một câu cũng khiến Diệp Yêu Tinh cũng phải kinh ngạc nếu có mặt ở đó, cô nghiêm túc tới mức gần như có chút thoả hiệp, nói: “Tối nay đừng đạp cửa”.
“Ừ, tôi tự biết cân nhắc”, Long Thiên chú tâm vào việc lái xe.
“Anh đã dùng cách gì mà lại khiến người của tổ trọng án mau chóng thả anh ra như vậy?”, Vương Lệ Trân không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân liền hỏi.
Long Thiên chớp chớp mắt, nét mặt lộ rõ sự đê tiện, nói: “Cô đoán xem?”
“Đoán ra rồi”.
“Ồ, là gì nào?”
“Anh đoán xem tôi đoán được điều gì?”
Long Thiên cười, nói: “Hoá ra tảng băng này biết nói đùa cơ đấy?”
“Mới mẻ lắm đúng không!”, Vương Lệ Trân nhìn vẻ hứng khởi ngồi sau vô lăng của anh giống như bao người đàn ông lần đầu tiên được lái chiếc Lamborghini, song cô chỉ lạnh lùng cười, nói: “Đừng giả vở nữa, tôi biết anh không phải con nhà nghèo”.
Long Thiên như hoá đá, nói: “Làm sao biết được vậy, bộ tôi diễn tệ lắm sao?”
“Người có thể lái chiếc GTR của tôi đi bão trong ngõ, không phải là cậu ấm cô chiêu nói ra ai tin”, Vương Lệ Trân nhẹ nhàng nói, trong xe đang phát bản nhạc cổ điển, tạo nên không khí du dương tao nhã.
“Dù sao cũng không phải xe của tôi, có đâm hỏng cũng không sót”, Long Thiên giả đò nói.
“Có tin tôi cho anh xuống xe ngay không!”, Vương Lệ Trân nhẹ nhàng uy hiếp, nữ vương chính là nữ vương, ngay cả khi nói ra những lời cay độc nhưng vẫn quyến rũ vô cùng.
“Nhà tôi có tiền hay không cũng không liên quan gì tới tôi, cô chỉ cần biết trong tất cả mối quan hệ phức tạp của cô, tôi xem ra là người đơn giản rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ đâm sau lưng cô, nhiêu đây đủ rồi chứ”, Long Thiên giọng thành khẩn nói, bởi anh tin chắc người phụ nữ này sẽ đá anh ra khỏi xe.
“Anh đã từng giết người chưa?”, Vương Lệ Trân hỏi một câu không liên quan.
Long Thiên đắn đo một chút, rồi đưa ra một câu trả lời mà anh cho là tử tế: “Tôi chưa từng giết người tốt nào cả”.
“Anh làm nghề gì, gia đình anh có tiền không, cho dù anh không trả lời tôi cũng sẽ cho người đi điều tra, nhưng thú thật, những thứ tôi điều tra ra được vô cùng ít ỏi, như thế cũng đủ biết anh không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng chí ít tới bây giờ xem ra đúng như anh đã từng nói, có người muốn giết tôi, dù gì mỗi người mỗi nghề, sát thủ thì nên để người đã từng giết người như anh đối phó”, Vương Lệ Trân nói không ít, hơn nữa nét mặt cũng dịu dàng hơn.
Long Thiên lắc đầu, nói: “Tại sao cô cứ phải dè dặt đeo bao lớp mặt nạ mà sống vậy, không mệt sao?”
“Thà mệt còn hơn là bị người ta hại chết, phận con gái trong gia đình nhà tôi, cây đại thụ còn chưa đổ thì vẫn còn tốt, nhưng một khi bọn họ ngã xuống anh nghĩ tôi sẽ kết cục tốt sao?”, Vương Lệ Trân hỏi ngược lại.
Long Thiên cũng không hỏi lại, Vương Lệ Trân cũng không nói gì thêm mà chỉ nhắm mắt lại.
Không ngờ, cả chặng đường lại yên bình tới vậy.
“...”
Xử lý mấy việc đánh nhau ẩu đả là thế mạnh của Diệp Yêu Tinh. Lily ở bên ngoài có biệt danh “Hắc Quả Phụ”, mỗi năm xử lý không ít những vụ thanh niên ngông cuồng sau khi uống vài chén thì vọng tưởng cả Bắc Hải đều là của bọn chúng, và đương nhiên tất cả đều chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhẹ thì vừa bị đánh lại còn phải bồi thường thêm tiền, nặng thì phải nhập viện và phần đã xuất viện trong tình trạng liệt nửa người.
Đợi tới khi cặp đôi anh em có nạn cùng chịu Báo Tử Kiến và Trương Lượng được đưa lên xe cứu thương, Diệp Yêu Tinh liền ngồi xuống một chiếc ghế đặt bên ngoài quán bar, gọi điện thoại: “Là tôi”.
“Chị, có chuyện gì sao?”, đầu dây bên kia là Hắc Long người trong hai năm gần đây đã gây dựng nên Hắc Long Đường và đồng thời cũng là “ngôi sao” mới nổi trong giới xã hội đen. Lời đồn thường phóng đại, không ít người nói Hắc Long không sợ trời không sợ đất, ba đầu sáu tay, thế nhưng không ai ngờ rằng, tên trùm xã hội đen được coi là số một trong thế giới ngầm của Bắc Hải lúc này lại dùng giọng khiêm tốn nói chuyện với một người phụ nữ.
“Có bản lĩnh rồi đúng không? Bây giờ lại dám để đàn em của cậu tới làm loạn ở địa bàn của tôi?”, Diệp Yêu Tinh lãnh đạm nói, nhưng trong lời nói lại có chút trách cứ.
Hắc Long ở đầu dây bên kia chợt sửng sốt, ngay sau đó liền vội vàng giải thích: “Chị à, em nào dám, em là con chó trung thành nhất của chị, làm sao có thể cắn chủ của mình được, nhất định là mấy tên trời đánh không hiểu chuyện, chốc nữa em sẽ dạy dỗ lại bọn nó, chỉ cần chị hả giận, làm gì cũng được, chị cứ nói với em là thằng nào, em nhất định sẽ trừng trị thích đáng, đảm bảo khiến chị hài lòng”.
“Tướng đắc lực của cậu Báo Tử Kiến”, Diệp Yêu Tinh nói.
Hắc Long lặng người, sau đó cẩn thận hỏi lại: “Chị, Báo Tử Kiến là anh em của em, em không biết nó đã làm chuyện gì, nhưng nể mặt em hai năm nay lăn lộn cho chị, cho dù có gây ra chết người, cũng mong chị giơ cao đánh khẽ, sau này em và nó sẽ tới trước mặt chị dập đầu nhận tội”.
Hắc Long hiểu rất rõ người anh em của mình, nếu đã gây sự kiểu gì cũng sẽ chết người bằng không sẽ không dừng lại, cho nên tốt xấu gì, cứ xin lỗi trước đã.
“Cũng không tới mức mất mạng, nhưng Báo Tử Kiến cũng tàn phế rồi. Hắc Long, tôi cũng không vòng vo với cậu làm gì, người động thủ trước là người có thân phận đặc biệt, tốt nhất cậu cũng đừng đi trả thù làm gì, Hắc Long Đường không có cậu vẫn có thể hoạt động bình thường, hiểu chứ?”, Diệp Yêu Tinh lạnh lùng cười một tiếng và nói.
“Thằng đần đấy hai năm nay cứ tưởng nắm đấm có thể giải quyết được mọi chuyện, lần này bị đánh coi như cho nó khôn lên tí. Chị à, em hiểu ý chị mà, em nói rồi em là con chó trung thành của chị, chị bảo em làm gì em nhất định sẽ làm theo, tuyệt đối không dám cãi lại”.