Vương Lệ Trân lại gật gật đầu.
Bây giờ không chỉ có thế giới quan mà cả nhân sinh quan của cô ta cũng nát vụn như bột mì, thổi một cái là bay tứ tán. Vương Manh Manh đỏ ửng hai mắt: “Chị vào động phòng với anh ta rồi hả?”
Ngay khi Vương Manh Manh đang đứng bên bờ suy sụp thì Vương Lệ Trân lắc đầu, khiến cô cách cách kia cuối cùng cũng thở phào một hơi. Chí ít không bị vấy bẩn, coi như hạnh phúc lớn trong nỗi bất hạnh rồi.
“Chuyện này hơi hoang đường một tí, đừng nói là em, đến chính chị cũng buồn bực, nhưng em biết tính của bố đấy, ông ấy sắp xếp như thế này chắc chắn có dự định của ông ấy. Từ nhỏ đến giờ, tuy rằng bố tỏ ra khùng khùng điên điên, nhưng trên thực tế hai chị em ta đều biết rõ, lòng dạ ông ấy sáng như gương, còn bề ngoài ông ấy làm vậy chỉ cho cấp dưới xem thôi. To thì lãnh đạo quốc gia, nhỏ thì chủ nhân gia đình, chỉ cần là đàn ông, ai cũng thích dùng chiêu trò khiến người ta không nắm bắt nổi, nhưng gặp phải chuyện lớn thì không hề ấm ớ tí nào. Thế nên chúng ta cứ tương kế tựu kế, tóm lại em yên tâm đi, cho dù chị phải ra ngoài tìm sugar baby cũng không chọn người nào xấu đâu”, Vương Lệ Trân đưa ra một lời giải thích không ra dáng giải thích chút nào, không thể nào nói thật với Vương Manh Manh được, nếu không để cô nhóc này biết chuyện chưa biết chừng sẽ gây ra động tĩnh gì đánh rắn động cỏ.
Bấy giờ Vương Manh Manh mới gật đầu hài lòng: “Em nghe lời chị, nhưng nếu em đối đầu với anh ta, chị phải đứng về phía em đấy nhé”.
“Đương nhiên rồi!”, Vương Lệ Trân xoa đầu em gái mình với vẻ cưng chiều.
Hai chị em xinh đẹp như hoa đã đạt được thỏa thuận khi người nào đó không hề hay biết, mà người nào đó vẫn đang bận bịu trong phòng bếp nấu hai món mặn một món canh, bởi vì đã đến giờ cơm trưa. Đợi khi Long Thiên nấu xong và bưng vài món ăn thông thường lên bàn cơm, Vương Manh Manh lập tức chế giễu: “Anh còn biết nấu cơm cơ à? Tốt nghiệp ở New Oriental hả?”
“Tôi chỉ có học lực trung học phổ thông thôi, mà còn chưa học hết”, Long Thiên mỉm cười bình thản.
“Hứ, không những là một tên lưu manh, mà còn là mù chữ”, Vương Manh Manh không hề che giấu vẻ chán ghét trong ánh mắt.
Thấy Vương Lệ Trân có mặt ở đó, Long Thiên không cãi nhau với cô nhóc này, dù bị sỉ nhục cũng không giật mình: “Cho dù cô mắng tôi cũng phải ăn cơm xong mới có sức mắng cho hăng hái, đúng không nào?”
“Tôi còn lâu mới ăn đồ anh nấu, đồ ăn mà dạng người rác rưởi này chắc chắn là rác rưởi!”, Vương Manh Manh hừ một tiếng.
Long Thiên tháo tạp dề, khiêu khích với cô ta: “Không dám ăn? Sợ tôi bỏ độc à?”
Chiêu khích tướng này cực kỳ có tác dụng, Vương Manh Manh nhảy dựng lên khỏi sofa: “Ai bảo tôi không dám!”
Vương Lệ Trân khoanh tay đứng nhìn, không tham gia vào màn đấu khẩu quy mô nhỏ này. Vương Manh Manh sợ Long Thiên coi thường mình, hùng hổ bước tới, cầm đôi đũa trên bàn gắp một miếng cá bỏ vào miệng, đang định nhổ ra thì vô tình liếm một cái, lập tức sững người không nỡ nhè ra, ngược lại còn nuốt vào. Gương mặt cô ta không hề biến đổi, nhưng trong lòng đã chấn động vì món cá này ngon như bỏ độc.
Long Thiên mỉm cười rạng rỡ, Vương Manh Manh cực kỳ thiếu khí phách ngồi luôn vào chỗ, giả bộ như tất cả chưa từng xảy ra, bắt đầu chê cá lắm xương. Đùa gì chứ, đừng nói là người thường, đến cả mấy nhân vật tai to mặt lớn kia, ăn xong món cá chép sốt chua ngọt của anh cũng cảm thấy ăn sơn hào hải vị khác như đang nhai sáp nến.
Với nguyên tắc có đồ gì ngon phải chia sẻ cho chị gái mình, nhưng vì thiếu khí phách, Vương Manh Manh không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho chị gái tới gần. Vương Lệ Trân cười khổ một tiếng, cô cũng ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, tò mò rốt cuộc là thứ sơn hào hải vị gì có thể lấp kín được cái miệng của em gái mình. Cô học theo Vương Manh Manh, gắp một tiếng cá bỏ vào miệng, ngay miếng đầu tiên đã “í” một tiếng. Vương Lệ Trân xin thề, chỉ e đến cả bếp trưởng của Túy Tiên Lâu cũng không đạt được trình độ này.
Vương Lệ Trân không khỏi khen ngợi: “Tay nghề khá lắm!”
Có thể nhận được sự tán thưởng của vợ mình, Long Thiên sướng âm ỉ trong lòng. Vương Manh Manh vốn định phản bác, thế nhưng há miệng mắc quai, đành phải thôi. Ba người nhanh chóng giải quyết bữa cơm bình dị này, khung cảnh cũng khá ấm áp. Giữa chừng Long Thiên còn gắp đồ ăn cho Vương Lệ Trân, có lẽ vì bầu không khí quá hòa hợp nên một người trước nay ưa sạch sẽ như Vương Lệ Trân cũng không từ chối.
Tuy rằng mới chỉ là một bước tiến rất nhỏ nhưng Long Thiên đã rất thỏa mãn rồi. Ăn cơm xong, anh chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, Vương Lệ Trân thì tới thư phòng đọc sách. Ma nữ Vương Manh Manh không tiếp tục càm ràm làm Long Thiên khó chịu mà quay về phòng mình, lén la lén lút gọi mấy cuộc điện thoại cho đám bạn bè đểu giả toàn con ông cháu cha của mình, bắt đầu lên kế hoạch đuổi Long Thiên ra khỏi nhà.
Hai rưỡi chiều, Vương Lệ Trân bước ra khỏi thư phòng, Long Thiên đang ngồi trong phòng khách ngủ gà ngủ gật. Vương Lệ Trân không gọi anh dậy, nhưng Long Thiên vẫn tự thức giấc theo bản năng: “Đi làm à?”
“Ừ, chiều nay có buổi phỏng vấn tuyển dụng, khoảng ba giờ chiều anh hẵng tới công ty”, Vương Lệ Trân bình tĩnh đáp rồi rời đi trước.
Long Thiên không đi theo, ngay từ lúc ăn cơm anh đã cài đặt định vị GPRS vào túi xách của Vương Lệ Trân, vả lại anh tin rằng tên sát thủ kia sẽ không dùng một cách tận hai lần, gần như không thể nào lắp đặt thiết bị dẫn nổ trên xe được nữa, vì thế anh đợi tới ba giờ chiều mới thong thả ra khỏi nhà.
Vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe tải đỗ cạnh biệt thự của Vương Lệ Trân, trên xe là một người đàn ông trung niên xách va-li đang nhờ nhân viên chuyển nhà chuyển đồ của gã vào biệt thự. Người có thể sống ở khu này chẳng giàu có thì cũng quyền quý, nhìn cái bụng bia phưỡn ra của người đàn ông trung niên kia là biết cuộc sống ngày thường của gã cũng không thiếu gì phong hoa tuyết nguyệt.
Long Thiên đi ngang qua, người đàn ông trung niên trông như Phật Di Lặc lập tức chào hỏi rất nhiệt tình: “Chàng trai trẻ, sống ở phía đối diện à, sau này chúng ta là hàng xóm rồi, giúp đỡ nhau nhiều nhé”.
Nói xong còn tiện tay đưa một điếu thuốc cho Long Thiên. Long Thiên nhận lấy, châm thuốc, dừng chân nói chuyện khách sáo với người đàn ông trung niên này vài câu, nói về một số đề tài không quá quan trọng.
Hút xong một điếu thuốc, Long Thiên vội đi ứng tuyển nên chào tạm biệt người đàn ông trung niên Phật Di Lặc, vẫy một chiếc xe tới tập đoàn Vương thị. Người đàn ông trung niên tiếp tục công việc chuyển nhà, Phật Di Lặc trông qua có vẻ vô hại này còn thưởng cho nhân công một nghìn tệ sau khi kết thúc công việc, hiển nhiên là một kẻ giàu xổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!